Chương trước
Chương sau
Rất nhanh sau đó!
Nửa giờ sau, bốn chiếc Land Rover đã dừng lại trước nhà họ Bạch.
Mười hai người trong đó có Bạch Tam, đến phòng khách dưới sự hướng dẫn kính cẩn của một vị có địa vị cao trong nhà họ Bạch.
Tuy nhiên!
Khi bọn họ vừa bước vào, Bạch Trần đang ở trong phòng khách có hơi sửng sốt.
Sau khi cẩn thận quét mắt qua đám Bạch Tam và các cộng sự, anh ta nói: “Bạch Tam, tổ ba của các người không phải có 13 người sao? Sao lại thiếu một người rồi?”
“Hơn nữa, biểu hiện của anh là sao vậy? Tại sao ai nấy đều có sắc mặt khó coi như vậy?” Bạch Trần vẻ mặt khó hiểu.
Và khi nghe thấy điều này, ông cụ nhà họ Bạch và những người khác bên cạnh ông cụ cũng cảm thấy khó hiểu.
Đây đều là những cao thủ tông sư.
Đặc biệt là với hơn chục người, đây chính chỉ là lực lượng khủng bố có thể càn quét khắp thành phố Nam Giang, vậy mà bây giờ, đám người Bạch Tam lại ủ rũ cúi đầu phảng phất giống như là vừa mới thua trận vậy, chuyện này... chuyện gì đang xảy ra?
Khi nghe câu hỏi đó, Bạch Tam chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo và nói với Bạch Trần: “Cậu chủ Bạch Trần, trên đường đến đây chúng tôi y đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Đã làm hao tổn một anh em!”
Cái gì!
Ngay khi anh ta vừa nói xong thì Bạch Trần và những người khác đã giật mình hoảng sợ.
Các thành viên của Thiên Sứ Áo Trắng hầu hết đều là những nhân vật cấp tông sư, những người như vậy khi đặt vào xã hội chính là sự tồn tại của một siêu cường giả.
Ngay tại gia tộc họ Bạch ở Nam Lộc cũng vô cùng quý giá.
Vậy mà bây giờ lại có một người bị giết trên đường đến đây, làm sao điều này có thể xảy ra.
“Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là ai đã gây nên chuyện này hả?”
Sắc mặt của Bạch Trần u ám, âm trầm đến nổi có thể rỉ nước.
Mất đi một thành viên Thiên Sứ Áo Trắng thì anh ta tự nhiên cũng có lỗi, dù sao tổ ba của Thiên Sứ Áo Trắng cũng tới vì anh ta.
“Ồ... cậu chủ, chúng tôi gặp một già một trẻ trên đường tới đây! Họ không nhường đường cho xe của chúng tôi, Bạch Đỗ Hào vì quá bốc đồng trong cơn giận muốn lái xe tông vào họ.”
“Nhưng thật sự không nghĩ đến một già một trẻ đó hóa ra là... hai thầy trò Huyết Tổ và Huyết Lang!”
Sắc mặt của Bạch Tam vô cùng khó coi, tựa hồ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Và khi anh ta nói đến tên của Huyết Tổ và Huyết Lang.
Cho dù là Bạch Trần, ông cụ nhà họ Bạch hay những người khác đều rùng mình một cái.
“Khó trách các người lại làm mất đi một người! Hai thầy trò của Huyết Tổ chính là cường giả đại tông sư!” Ông cụ nhà họ Bạch thở dài tiếc nuối.
Đại tông sư?
Bạch Tam sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nói: “Ông cụ nhà họ Bạch, Huyết Tổ là đại tông sư, mọi người đều biết! Nhưng ông làm sao biết Huyết Lang cũng là đại tông sư?”
Bạch Tam vô cùng tò mò.
Dù sao thì những người này chỉ nhận ra rằng Huyết Lang là một nhân vật đại tông sư sau khi Huyết Lang giết chết thuộc hạ của mình trong một giây.
Nhưng mà ông cụ nhà họ Bạch lại có thể nói toạc ra một cái, điều này hiển nhiên đã biết từ lâu.
Ngay cả Bạch Trần bên cạnh cũng tò mò quay lại.
“Mọi người có chỗ không biết!”
Ông cụ nhà họ Bạch nhanh chóng nói: “Ở quãng thời gian trước, thành phố Nam Giang của chúng tôi có tổ chức một trận đấu cho đại tông sư! Người thách đấu là Huyết Tổ, mà người bị thách đấu là tông sư Lâm của thành phố Nam Giang của chúng tôi!”
Trận đấu cho đại tông sư!
Nghe nói vậy Bạch Trần và nhóm người của Bạch Tam đều nheo mắt lại.
Nhà họ Bạch ở Nam Lộc, thuộc một một ông lớn lánh đời và ít chú ý đến các vấn đề trần tục.
Tương tự như vậy, họ cũng không quan tâm đến trận đấu cho đại tông sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.