Chương trước
Chương sau
Bạch Cốt Thánh Chủ!
Diệp Ngôn trong lòng đã tin tám phần rồi.
Chuyện này còn hơn thế nữa.
Trương Thái Sơn tiếp tục:
“Diệp Ngôn, con có biết tại sao thầy lại tới Thành phố Nam Giang không?”
Hả?
Diệp Ngôn khẽ giật mình, sau đó tò mò nói:
“Thầy ơi, không phải thầy đến Thành phố Nam Giang để kiểm tra tính chân thật của vị thần y Lâm này sao? Quan trọng hơn là chứng minh thầy mới là bác sĩ thiên tài số một tại tỉnh Nam Lộc này sao?”
Trước kia Diệp Ngôn cho rằng thần y Lâm đã nổi danh vang dội, điều này khiến thầy giáo của câu ta tức giận.
Và bây giờ có vẻ như mọi thứ không đơn giản như vậy?
“Ha ha ha... thần y? Đó chỉ là hư danh mà thôi!”
Trương Thái Sơn lắc đầu và bật cười, tiếp tục nói:
“Đối với một người tầm tuổi như thầy đây, con làm sao lại nghĩ rằng ông cụ già này quan tâm đến những hư danh giả dối kia!”
“Nói thật cho con biết, thầy đến thành phố Nam Giang vì nhận được tin có người ở đây đã chế ra viên thuốc hồi sinh! Đó là viên thuốc của Bạch Cốt Thánh Chủ, mà căn cứ theo điều tra của thầy, người đã chế tạo ra viên thuốc hồi sinh này chính là... thần y Lâm!”
Rầm!
Một lời vừa nói, làm cho toàn thân Diệp Ngôn run lên.
Thuốc hồi sinh!
Một viên thuốc thần kỳ đã gây chấn động thế giới hồi đó, Bạch Cốt Thánh Chủ đã chữa khỏi vô số bệnh nhân bị viêm phổi AS.
Nhưng bây giờ nghe được tin tức, trong lòng Diệp Ngôn đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Thiệu Huy chính là Bạch Cốt Thánh Chủ.
Cậu ta nghĩ đến việc mình lại dám cạnh tranh với Bạch Cốt Thánh Chủ về kỹ năng y thuật.
Diệp Ngôn chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng bừng, giống như bị tát vào mặt một cái thật mạnh, làm cho cậu ta xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào:
“Con... con thật to gan lớn mật, vậy mà con muốn cùng Bạch Cốt Thánh Chủ so tài?”
“Con đúng là đồ ngốc!”
Diệp Ngôn trong lòng tòn là chua xót cùng túng quẫn.
Nhìn thấy cảnh này!
Trương Thái Sơn cười nhẹ:
“Diệp Ngôn, thầy giáo của thầy, thần y Lâm, sau này cũng sẽ là thầy giáo của con! Đừng lo lắng, cậu ấy cũng sẽ không quan tâm đến hậu bối như con!”
Thầy giáo?
Nghe được hai chữ này, Diệp Ngôn hơi sửng sốt.
Đúng rồi!
Sư phụ của cậu ta bây giờ đã bái thần y Lâm làm thầy, vậy cậu ấy cũng là học trò của Lâm Thiệu Huy?
Nghĩ rằng mình đã trở thành học trò của Bạch Cốt Thánh Chủ, sự u ám trong lòng Diệp Ngôn lập tức bị quét sạch, thay vào đó là sự phấn khích và vui mừng:
“Thầy ơi, con cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm năm xưa của thầy rồi! Đừng lo lắng, sau này con sẽ tôn kính và vâng lời thầy giáo! Con sẽ không để cho ngươi và thầy của thầy phiền lòng!”
Lúc này, Diệp Ngôn chỉ cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi.
Dù sao, có thể trở thành người học trò của thần tượng của mình, chuyện này đối với cậu ta mà nói đúng là tu tám kiếp mới có được.
Nhìn thấy cảnh này!
Trương Thái Sơn cũng gật đầu hài lòng, bây giờ anh ta muốn tiếp tục xem bệnh cho những người bệnh nhân đó.
Mà đang thời điểm này.
Diệp Ngôn dường như đã nghĩ tới điều gì đó, cậu ta do dự một chút, sau đó mới lên tiếng nói rằng:
“Đúng rồi! Thầy giáo, nhà họ Bạch ở tỉnh Nam Lộc đến đây!”
Nhà họ Bạch ở tỉnh Nam Lộc?
Một trong bốn ông chủ lớn quyền lực!
“Bọn họ đến đây làm gì?” Trương Thái Sơn đối với nhà họ Bạch, giống như không có quan tâm, thờ ơ hỏi họ.
“Lần này tới là một đứa con nối dõi của nhà họ Bạch tên là Bạch Trần! Người ta nói rằng lý do cậu ấy đến thành phố Nam Giang là để tìm thầy! Chắc là vì bệnh tình của chủ nhân nhà họ Bạch mà đến tìm thầy để xin thầy chữa trị!” Diệp Ngôn cung kính trả lời:
“Hơn nữa, Bạch Trần này, ba ngày nữa muốn mời thầy đến nhà họ Bạch ở thành phố Nam Giang đãi tiệc!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.