Chương trước
Chương sau
Diệp Ngôn ngay lúc này nhìn sắc mặt của Mike cùng những người xung quanh, giống như đang nhìn một đám ngu ngốc: "Các người thật đúng là một lũ ngu, tên nhóc này chỉ mới hơn hai mươi tuổi ấy vậy mà các người lại gọi là thần y? Thật là khiến cho tôi buồn cười chết mất! Trời ạ, một tên lừa đảo và một đám ngu, ha ha ha...", Diệp Ngôn bật cười ngặt nghẽo.
Chỉ cần nghe những lời nói này của Diệp Ngôn, Mike cùng những người xung quanh nhìn anh ta như thể đang nhìn một tên hề.
"Được... được rồi! Tên nhóc này, nếu như cậu đã là thần y, vậy thì đến cũng thật đúng lúc!", Diệp Ngôn khó khăn lắm mới kiềm chế được nụ cười, lúc này nhìn Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt đầy sự mỉa mai nói: "Các người của cậu, đều đã bị tôi đánh thắng hết rồi!"
"Cậu được coi là ông chủ, người được xem là thần y, vậy thì hãy nói cho tôi biết, cậu có cao kiến gì cho những người bệnh nhân mắc bệnh dịch hạch này không?"
Nói xong, Diệp Ngôn khoanh tay trước ngực ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như thể đang vô cùng mong đợi màn biểu diễn của một tên hề.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy dường như không để tâm đến người thanh niên này, anh trực tiếp phớt lờ đi ngang qua Diệp Ngôn.
Khi Lâm Thiệu Huy ngồi xuống và kiểm tra các triệu chứng của bệnh nhân xong, anh đã trực tiếp nói với Mike và những người xung quanh: "Đây là trúng độc!"
"Giúp tôi đem kim châm cứu ra đây!"
Cái gì chứ!
Câu nói vừa rồi của Lâm Thiệu Huy không chỉ khiến cho Diệp Ngôn sững người mà thậm chí còn khiến cho những người đứng xung quanh phải há hốc mồm kinh ngạc.
Không phải là bệnh dịch hạch ư?
Đây, làm sao có thể chứ.
Cần phải biết rằng, biểu hiện của Diệp Ngôn trước đây có thể khiến cho tất cả mọi người phải thán phục không ngừng, bên kia lại nói rằng, triệu chứng của người này hoàn toàn giống với bệnh dịch hạch.
Nhưng bây giờ Lâm Thiệu Huy chỉ càn lướt nhìn qua, thậm chí còn không nghiêm túc kiểm tra, làm sao có thể nói là không phải bệnh dịch hạch mà là do trúng độc?
Điều này chẳng phải là giống nói đùa hay sao?
Đặc biệt là Diệp Ngôn.
Sự phớt lờ của Lâm Thiệu Huy khiến cho anh ta tức giận.
Chẩn đoán của Lâm Thiệu Huy, khiến cho anh ta phát điên.
Ngay lúc này, Diệp Ngôn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, tức giận hét lên: "Vô lý! Tôi đã chẩn đoán qua rồi, triệu chứng của người bày, một trăm phần trăm là bệnh dịch hạch!"
"Cậu là một tên lừa đảo, cậu lừa dối được bọn họ, nhưng không lừa được tôi đâu!"
Tuy nhiên, điều khiến cho Diệp Ngôn càng ngạc nhiên hơn nữa đó chính là việc sau khi nghe xong lời nói của Lâm Thiệu Huy, bất kể là kẻ tự cao tự đại như Mike hay là các vị tiền bối lại không hề mảy may hoài nghi điều gì. Trái lại bọn họ còn nhanh chóng đem kim châm cứu ra và bước đến hỗ trợ Lâm Thiệu Huy.
"Bảy tấc, ba cây!"
"Sáu tấc, năm cây!"
"Bốn tấc, hai cây!"
Lâm Thiệu Huy chậm rãi nói.
Khi nghe thấy lời anh nói, các vị tiền bối bên cạnh nhanh chóng lấy kim châm cứu ra, khử trùng rồi đưa cho Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy thậm chí đến một câu cũng không đáp lại lời Diệp Ngôn.
Chỉ cần lo cho bản thân mình và ra sức cứu người là được.
"Hừ! Được rồi! Ngươi cứ giả vờ đi!"
Diệp Ngôn vẻ mặt đầy giễu cợt nhìn Lâm Thiệu Huy đang nghiêm túc bắt đầu việc cứu chữa, giống như đang xem màn trình diễn của một tên hề: " Đợi một lát nữa, tên lừa đảo ngươi không thể giả vờ được nữa, xem xem tôi sẽ vạch trần cậu như thế nào!"
Ngay lúc này, Diệp Ngôn dường như đã nhìn thấy cảnh tượng bản thân mình vạch trần bộ mặt thật của Lâm Thiệu Huy trước mặt mọi người, điều này khiến nụ cười trên khóe miệng của anh ta ngày càng lộ rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.