Chương trước
Chương sau
Hửm?
Nhìn thấy cảnh này.
Diệp Ngôn và Mike không nhiều lời, lập tức bước tới, dùng cách kiểm tra khác nhau của Trung Tây y, làm kiểm tra cho người bệnh này.
Chỉ là điều khiến người khác không ngờ tới là.
Theo dòng thời gian trôi.
Bất kể là Diệp Ngôn hay là Mike, sắc mặt đều dần dần nghiêm trọng, có vẻ như đối với tình trạng bệnh của người bệnh này hai người họ đều đành bó tay.
Chuyện này……
Lúc này tim của mọi người xung quanh đều không khỏi nảy lên.
Bọn họ không ngờ rằng triệu chứng của người bệnh này sẽ phức tạp như thế, ngay cả người trẻ tuổi Diệp Ngôn và viện trưởng Mike đều rơi vào tình huống khó giải quyết.
“Người bệnh đang sốt, nghi ngờ có triệu chứng nhiễm độc máu, lỗ chân lông của anh ta đang chảy máu, sưng hạch bạch huyết, có lẽ kèm theo viêm phổi!”
Vừa nói.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Diệp Ngôn có vẻ như nghĩ đến điều gì đó, phút chốc sắc mặt thay đổi, hét lên với những người xung quanh:
“Mọi người mau tránh ra! Đây… đây có thể là Cái Chết Đen!”
Cái gì!
Chỉ với một câu nói đã khiến cho nơi này phút chốc bùng nổ.
Cái Chết Đen, hay còn gọi là bệnh dịch hạch!
Đây là một loại bệnh truyền nhiễm mạnh cực kì đáng sợ, năm đó đã từng nghiền ép Châu Âu, người chết vô số, như căn bệnh đoạt mạng vậy, khiến con người ta khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều không ngờ đến, Diệp Ngôn lại quả quyết kết luận đây có thể là Cái Chết Đen.
Soàn soạt!
Gần như trong tích tắc, rất nhiều người qua đường và bác sĩ xung quanh đều ào ào dạt ra xa như tránh ôn dịch vậy.
Trong nháy mắt, trong sân chỉ còn lại ba người là Diệp Ngôn, Mike và người bệnh.
“Đáng chết! Đây chắc chắn là Cái Chết Đen! Khoảng thời gian trước tôi có nghe nói, trong tỉnh Nam bộ đã xuất hiện ca bệnh Cái Chết Đen! Chỉ là không ngờ sẽ truyền nhiễm đến thành phố Nam Giang!”
Mặt của Diệp Ngôn tái mét, lời lẽ chính xác, gần như đã hoàn toàn kết luận.
Mồ hôi lạnh từ trán của Diệp Ngôn chi chít rơi xuống.
Chỉ là điều khiến anh ta không ngờ đến đó là.
Mike ở bên cạnh lại lắc đầu nói:
“Không đúng! Đây không phải là Cái Chết Đen!”
Hửm?
Lời này vừa nói ra, Diệp Ngôn khẽ sửng sốt, sau đó cau mày hỏi:
“Ông làm sao biết đây không phải là Cái Chết Đen! Triệu chứng của người này gần như hoàn toàn phù hợp với tình trạng bệnh của Cái Chết Đen! Vậy ông nói, anh ta không phải là Cái Chết Đen còn có thể là gì?”
“Cái này…… tôi không biết!”
Lời nói của Mike khẽ ngưng trệ, sắc mặt khó coi mà lắc đầu:
“Trước đây tôi đã từng xin sự chỉ bảo của thần y Lâm về lịch sử bệnh truyền nhiễm của Châu Âu! Theo những là thần y Lâm đã giảng, mỗi thế hệ bệnh truyền nhiễm đều có một năm tiêu tan nhất định!”
“Mà thời gian tiêu tan của Cái Chết Đen đã qua, nếu nói căn bệnh này xuất hiện ở An Nam thì xác suất rất thấp! Hơn nữa có rất nhiều căn bệnh khác có triệu chứng giống với Cái Chết Đen, không thể chỉ dựa vào những điều này đã kết luận người này đã mắc Cái Chết Đen được!”
Lời nói của Mike kiên định.
Chỉ là!
Thần y Lâm đã giảng?
Nghe đến ba chữ ‘thần y Lâm’, Diệp Ngôn liền nhịn không được mà phẫn nộ, ngay lập tức liền tức giận hét lên:
“Thần y Lâm vô dụng, chẳng qua chỉ là một tên giả thần giả quỷ mà thôi!”
Nói đến đây.
Mặt của Diệp Ngôn đầy nét chế giễu quét mắt qua Mike và Ông Cao cũng như rất nhiều bác sĩ xung quanh, nói:
“Nhìn thấy chưa? Viện trưởng đại nhân của các người, căn bản không thể nào kết luận tình trạng bệnh của người này!”
“Cho nên, lần này các người lại thua rồi! Thua lần thứ mười!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.