Chương trước
Chương sau
Bạch Tuấn Sơn nhìn Bạch Tố Y, trên mặt hiện lên vẻ kiên định ngất trời.
“Nếu con rể và con gái ba có mệnh hệ gì thì cái thân già ba đây còn ý nghĩa gì nữa!”
“Ba với các con, cùng sống cùng chết!”
Lời này vừa thốt ra đã khiến Bạch Tố Y cay cay sống mũi, hai mắt cứ như vỡ đê vậy, nước mắt ào ào chảy xuống.
Ngay lúc này, Bạch Tố Y mới chính thức cảm nhận được cái ấm áp của người một nhà.
Loại cảm giác này, có thể cùng sống cũng có thể cùng chết!
Rất nhanh, khi thang máy vừa xuống tầng 1 ngay lập tức nghe thấy âm thanh tiếp khách từ cửa tòa nhà vang lên:
“Chủ tịch tập đoàn Bảo Thịnh - Lãnh Khang và tất cả các giám đốc Bảo Thịnh, đến!”
Bùm!
Vừa nghe thấy câu này, thân hình hai cha con Bạch Tuấn Sơn run lên.
Tập đoàn Bảo Thịnh!
Đây chính là nhà tài phiệt đứng đầu Nam Lộc, không ai đấu lại. Nhất là tập đoàn này còn khổng lồ tới mức trải rộng khắp thế giới, là một gã quái khổng lồ, dù là địa vị hay bối cảnh, cái nào cũng khủng bố đến khó tin.
Mà bây giờ, chủ tịch bên đó không những tự mình tới mà còn dẫn theo những giám đốc trong tập đoàn Bảo Thịnh đến.
Điều này khiến Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn không tin vào tai mình.
“Sao... sao lại thế này? Sao tập đoàn Bảo Thịnh cũng tới rồi? Chẳng lẽ Lãnh Khang muốn báo thù cho con trai sao?”
Bạch Tuấn Sơn ngây người.
Bởi ông không thể nghĩ ra lý do gì có thể đả động tới những ông lớn tập đoàn Bảo Thịnh này.
Ngay lúc này, hai cha con nghe thấy chuyện về thẻ đầu lâu đế vương mà Lâm Thiên Quang nói chuyện với Lãnh Bất Phàm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y trắng bệch như tờ giấy.
Thẻ đầu lâu đế vương!
Cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra?
Hồi trước ở câu lạc bộ Bảo Thịnh, Lâm Thiệu Huy có đưa ra một tấm thẻ. Thậm chí đám Lâm Thiên Quang còn nghi ngờ là do anh ăn trộm mới có được.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng chẳng thèm phản bác.
“Xong... xong rồi!”
“Bây giờ Bạch Lạc của chúng ta gặp nạn thật rồi!”
Khóe miệng Bạch Tố Y vẽ nên nụ cười khổ.
Ngay lúc này, từng tiếng bước chân vang vọng trong hội trường.
Mà sau khi chủ tịch Lãnh Khang của tập đoàn Bảo Thịnh dẫn theo một đám ông lớn giám đốc tập đoàn bước vào.
Cả hội trường ồ lên một trận.
Sùng kính, cuồng nhiệt!
Cho dù là bọn Cao Thánh Viễn hay là đám Bạch Chí Phàm. Giờ phút này ánh mắt của bọn họ nhìn về phía ông lớn Lãnh Khang cứ như nhìn thần tượng của mình.
Mà Lãnh Bất Phàm cũng chạy nhanh tới, nói:
“Ba! Sao người lại tới đây? Tới báo thù cho con sao?”
“Đúng rồi! Tên khốn kia còn ăn trộm thẻ đầu lâu đế vương của tập đoàn Bảo Thịnh chúng ta, thậm chí còn dùng tấm thẻ đó để lừa Bloody Rosie và Từ Minh Long!”
“Hai tên vô dụng kia vậy mà bị tên khốn Lâm Thiệu Huy này lừa dễ như trở bàn tay, người đừng tha cho bọn họ!”
Lời nói của Lãnh Bất Phàm tràn ngập công kích và vui mừng.
Không chỉ riêng anh ta mà Lâm Thiên Quang phía sau anh ta cũng chạy tới, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng Lãnh Khang nói:
“Ngài Lãnh, tôi có thể làm chứng! Tấm thẻ đầu lâu đế vương kia là do Lâm Thiệu Huy ăn trộm mới có!”
“Lúc ấy tôi còn chất vấn anh ta, anh ta cũng không phản bác lấy nửa lời!”
Theo lời nói của Lãnh Bất Phàm và Lâm Thiên Quang, cả hội trường ồ lên một trận.
Hết rồi!
Tất cả Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mà đám Cao Thánh Viễn lại vui sướng đến rùng mình.
Bọn họ không ngờ lâm viễn lại tự tìm đường chết như vậy!
Làm bị thương Lãnh Bất Phàm, Hạ Lan Kiều, Cao Thánh Viễn!
Chọc giận hai đại tông sư Lãnh Ngạo Thiên, Hạ Lan Sơn!
Mà bây giờ, tên này còn ăn trộm thẻ đầu lâu đế vương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.