Chương trước
Chương sau
Cái gì?
Nghe nói vậy, cho dù là hai người Huyết Tổ hay là các nhân vật Nam Lộc ở trong sân vận động lúc này đây, ai nấy đều trợn tròn cả mắt.
Có ý gì vậy?
Huyết Tổ nói là, ông ta sẽ không ra tay với hai người Lãnh Ngạo Thiên, mà để cho đồ đệ của mình là Huyết Lang xuất chiến?
Ồ!
Sau khi phản ứng lại, cả sân vận động sục sôi thêm lần nữa.
"Điên rồi, Huyết Tổ muốn đẩy đồ đệ của mình lên chịu chết hay sao? Huyết Lang kia đã bị phế rồi mà!"
"Đúng đó, anh xem cái dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của anh ta kìa, giống như ăn mày ấy. Người như vậy chỉ sợ không chống nổi một cái tát của đại tông sư Lãnh ấy chứ, có khi là đã chết tươi rồi?"
"Hừ, ngông cuồng thật. Huyết Tổ giở trò quỷ gì vậy? Đừng nói là Huyết Lang đã bị phế, cho dù là Huyết Lang ở thời kỳ đỉnh cao đi nữa cũng chỉ là một tông sư mà thôi. Sao có thể trở thành đối thủ của đại tông sư Lãnh và Hạ kia chứ?"
"..."
Trong sân vận động, tiếng nghị luận ầm ĩ nháo nhào.
Dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Huyết Tổ giống như thể người điên.
Mà trên sân khấu.
Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn cũng sa sầm mặt mày đến cùng cực.
Nhục nhã.
Trong mắt họ, Huyết Tổ để đồ đệ của mình xuất chiến, rõ ràng là ông ta muốn nói, hai người không đáng để ông ta phải ra tay.
Cái kiểu nhục nhã đó khiến hai người Lãnh Ngạo Thiên như muốn phát điên.
"Huyết Tổ, ông muốn để cho đồ đệ của mình chịu chết đó à?"
Lãnh Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Huyết Tổ, giọng nói chứa đựng sát ý ngập tràn.
Chịu chết?
"Ha ha ha..."
Huyết Tổ vô thức bật cười.
Cười như xem thường mỉa mai, giống như thể ông ta vừa nghe được chuyện cười làm mình không nhịn nổi:
"Tiểu Lang à, bọn họ không tin con kìa, vậy thì bộc lộ khí thế của mình đi."
Hả?
Một câu nói của Huyết Tổ làm cho mí mắt của hai người Lãnh Ngạo Thiên như co giật.
Mà ngay lúc họ còn chưa kịp phản ứng lại.
Ầm!
Hai người bỗng cảm giác được có một luồng sát khí kinh khủng phát ra từ trên người Huyết Lang, cuồn cuộn mãnh liệt như sóng lớn, cuốn sạch toàn bộ mọi thứ.
Sau khi cảm nhận được khí thế này, đôi mắt của Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn suýt chút nữa rơi ra.
"Đại... đại tông sư!"
Cái gì?
Không chỉ hai người Lãnh Ngạo Thiên kinh hãi gần chết.
Mà ngay cả các nhân vật lớn Nam Lộc đang đứng quanh khán đài trong sân vận động cũng bật dậy khỏi ghế ngồi của mình.
Trên khuôn mặt họ hiện rõ sự kinh hãi gần chết.
Huyết Lang là đại tông sư rồi?
Chuyện này... sao có thể?
Bối rối quá!
Lúc này đây, cho dù là hai người Lãnh Ngạo Thiên hay là các nhân vật lớn mạnh trong sân vận động đều choáng váng vô cùng.
"Không... không thể nào. Trước kia đồ đệ của ông đã bị tên họ Lâm phế bỏ đan điền rồi mà, sao... sao anh ta có thể không tệ hại hơn mà còn đột phá chứ?"
Giọng nói của Lãnh Ngạo Thiên như đang run rẩy.
Gương mặt già nua giống như thể gặp ma.
Mà nghe nói thế.
Huyết Lang lại nở một nụ cười uy nghiêm đáng sợ.
"Bất ngờ lắm sao?"
"Nhưng mà có nhiều bất ngờ đang chờ đợi ông đây. Đến lúc ông chết rồi, yên tâm, tôi sẽ nói cho ông biết tại sao?"
Ồ!
Lời nói của Huyết Lang hung hăng và ngông cuồng đến lạ.
Nhưng khiến cho mọi người phải ngạc nhiên là.
Sau khi anh ta nói xong câu này thì bóng người bỗng lóe lên, xông về phía Lãnh Ngạo Thiên.
Chủ động đánh giết?
"Muốn chết à?"
Lãnh Ngạo Thiên bị chọc giận thật rồi.
Mặc dù ông ta kinh ngạc vì sao mà Huyết Lang không bị phế bỏ mà lại có đột phá, nhưng là một đại tông sư có uy tín, sao ông ta có thể để tâm đến một đại tông sư chỉ mới lên cấp mà thôi.
"Anh Sơn, giao nó cho tôi."
Nói xong.
Lãnh Ngạo Thiên cũng phi thân, lao thẳng về phía Huyết Lang.
Chỉ là lúc hai người vừa ra tay, một cảnh tượng khiến cho Lãnh Ngạo Thiên sợ đến mất hồn xuất hiện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.