Chương trước
Chương sau
Có điều, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy thì lại lộ rõ vẻ phẫn nộ và độc ác:
“Thằng khốn này! Giỏi lắm! Anh có biết tôi là cháu gái của Hạ Lan Sơn không hả? Anh không sợ ông nội tôi sẽ trả thù anh sao?”
Hạ Lan Kiều vừa sợ vừa giận.
Trong suy nghĩ của cô ta, là cành vàng lá ngọc, hôm này cùng lắm cũng chỉ là đâm phải một bà già nào đó thôi, chẳng có chuyện gì to tát cả.
Nhưng cô ta chẳng thể ngờ được rằng bà lão đó lại là mẹ vợ của thần y Lâm.
Xem ra thù này rất lớn rồi!
“Ông nội cô?”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, nói với vẻ nghiền ngẫm:
“Yên tâm đi, không cần đợi đến ngày ông ta tìm gặp tôi, một ngày sau cuộc chiến đại tông sư, tôi sẽ tự đến gặp ông ta!”
Gì cơ?
Nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy, Hạ Lan Kiều không thể tin nổi vào tai mình.
Thằng này muốn gặp ông nội mình ngay trong cuộc chiến đại tông sư?
Thằng điên!
Thằng này điên thật rồi!
“Được lắm! Oắt con, thù này không báo thì tôi không tên là Hạ Lan Kiều! Anh chờ đấy! Chờ đấy cho tôi!”
Hạ Lan Kiều chỉ có thể phẫn nộ nói một câu có vẻ độc ác như vậy.
Bây giờ chân cô ta bị gãy, mà nhìn vẻ độc ác của anh, nếu cô ta còn cố tình ở lại đây thì có khi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng cũng nên.
Nghĩ đến đó, cô ta quay ngoắt lại về phía tên mặt trắng, tức giận mắng:
“Đồ vô dụng này, đứng ngẩn ra đấy làm gì nữa! Không thấy chân bà đây bị gãy rồi à! Mau… cõng tôi đến bệnh viện!”
Bệnh viện?
Khóe miệng tên mặt trắng hơi giật giật.
Đây là bệnh viện rồi còn gì, mà tên đầu sỏ gây ra chuyện này còn là bác sĩ nổi tiếng nhất của thành phố Nam Giang đấy.
Nhưng tên mặt trắng đó không dám nói thẳng ra thành lời, mà vội vàng đi đến, cõng Hạ Lan Kiều lên, sau đó chạy nhanh như thỏ khỏi chỗ này.
Cùng lúc đó!
Ở hành lang tầng một trong bệnh viện.
Ba con Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn đẩy Thẩm Ngọc Trân đang ngồi trên xe lăn khỏi phòng khám.
“Trong cái rủi cũng có cái may! Lâm Thiệu Huy đã thật sự nối lại được phần gãy xương ở chân bà vào với nhau đấy! Nếu không là chân bà coi như què hẳn rồi!” Vẻ mặt Bạch Tuấn Sơn vẫn lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Vừa nãy, bác sĩ khám bệnh nói với họ, nếu nối xương chậm hơn chút nữa thì dù sau này chân Thẩm Ngọc Trân được chữa lành thì bà vẫn sẽ phải đi khập khiễng cả đời.
Bạch Tố Y đứng cạnh cũng cảm thấy rất bối rối. Cô không thể hiểu nổi sao chồng mình lại làm vậy được.
Dù sao thì dù có là trời cũng khó mà nối lại được xương thành công trong thời gian ngắn như vậy.
“Lâm Thiệu Huy đâu rồi? Thằng nhóc thối ấy, lần này mẹ phải cảm ơn nó cho tử tế mới được!” Tâm trạng của Thẩm Ngọc Trân rất tốt, bà vừa cười vừa nói.
Lâm Thiệu Huy?
Nghe bà nhắc đến anh, Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y hơi ngẩn ra.
Đúng vậy, anh vừa bảo là đi toilet cơ mà, sao đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu?
“Đừng nói là Thiệu Huy đi tìm cô gái tên Hạ Lan Kiều kia để báo thù nhé?” Bạch Tuấn Sơn chợt nhớ ra, hoảng sợ đến mức mặt tái mét.
Không chỉ mỗi ông ta.
Nhắc đến chuyện này thì Bạch Tố Y cũng toát hết cả mồ hôi hột.
Trong lúc ba người đang còn lo lắng thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập chạy ra từ thang máy.
Một tên mặt trắng cõng một cô gái trang điểm rất đập chạy ra ngoài. Máu tươi chảy dọc theo đùi cô gái đó xuống đất, cả cẳng chân của cô ta nhìn như vừa bị tàu hỏa cán qua, bị gãy lìa hẳn ra.
Mà nhất là khi thấy rõ mặt cô gái đó, gia đình Bạch Tố Y liền ngẩn ra.
“Hạ… Hạ Lan Kiều! Chân cô ta…”
Trong mắt của Bạch Tuấn Sơn, Bạch Tố Y và Thẩm Ngọc Trân suýt thì rơi cả ra ngoài.
Lúc này trong đầu cả ba người đều vang lên câu nói của Lâm Thiệu Huy lúc nãy: “Chân của cô sẽ giống hệt như chân của mẹ vợ tôi!”
Mà bây giờ…
Câu nói ấy thành thật rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.