Chương trước
Chương sau
“Đã kết thúc rồi sao?”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Bạch Tố Y.
Có thể Lâm Thiệu Huy đã chết.
Như vậy, một mình cô sao có thể sống nổi được đây?
Nhìn thấy Thái Quốc Phú đang chạy đến, đôi mắt Bạch Tố Y hiện lên ý điên cuồng.
Lập tức đặt răng nanh lên đầu lưỡi, ý đồ cắn lưỡi tự sát.
Nhưng ngay tại lúc này.
“Anh!”
Một tiếng hét chói tai tràn ngập sự hoảng sợ vang lên, tiếng hét truyền ra từ trong phòng, làm cho Thái Quốc Phú ngừng lại động tác.
Bạch Tố Y đang cắn lưỡi tự sát cũng ngừng lại.
Ngay sau đó, Thái Quốc Phú và Bạch Tố Y nhìn thấy Thái Quốc Quyền ngồi trên xe lăn, vẻ mặt hoảng hốt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào ti vi trong phòng riêng, giống như nhìn thấy chuyện gì khó có thể tin nổi, hai mắt ông ta trừng lớn.
“Đã chết! Anh, người của chúng ta... Đã chết rồi!”
Cái gì!
Nghe được những lời này của Thái Quốc Quyền, cơ thể Thái Quốc Phú run mạnh một cái, lập tức chuyển ánh mắt về phía ti vi.
Lập tức, ông ta nhìn thấy ti vi đang phát một tin tức.
“Phóng viên đang đưa tin tại hiện trường, vào chiều tối ngày hôm nay, tại ngõ Hoa Khai của thành phố đã xảy ra một vụ án mạng, số người mất mạng lên tới mười người.”
“Trong đó có sáu người bị giết bởi hung khí có hình dạng như móng vuốt của sói! Bốn người chết còn lại có vũ khí trên tay, nhưng không có vết thương trên cơ thể. Theo xác định của pháp y, xương cốt của bốn người này bị vỡ nát, rồi sau đó mới mất mạng!”
Phóng viên trên ti vi vừa tường thuật lại tình hình ở hiện trường, máy quay quay đi, gương mặt của bốn người chết lọt vào ống kính.
Mà khi nhìn thấy gương mặt của bốn người này.
Thái Quốc Phú không dám tin vào mắt mình.
“Đúng rồi... Là bọn họ! Chuyện này… chuyện này sao có thể!”
Thái Quốc Phú ngây ra, ông ta hiểu rất rõ về bốn thuộc hạ của mình, mỗi người đều là kẻ liếm máu trên lưỡi đao, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng mạnh vô cùng.
Bốn dưới bắt tay với nhau, cho dù là hai mươi, ba mươi người cũng không đánh được.
Càng đừng nói chỉ giết một mình Lâm Thiệu Huy, này chẳng khác gì lấy pháo mà đánh muỗi.
Nhưng hiện tại thì...
Bốn vệ sĩ giỏi của ông ta toàn bộ đều mất mạng, hơn nữa kiểu chết này quả thực khiến Thái Quốc Phú không thể tin.
Xương cốt toàn thân bị vỡ nát dẫn đến mất mạng sao?
Điều này sao có thể.
Không chỉ như thế.
Thái Quốc Phú có thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người trong ti vi, trên mặt bốn gã sát thủ tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Giống như, trước khi chết, bọn họ đã gặp phải ma quỷ.
“Bọn họ đã chết! Vậy chẳng phải là nói... Lâm Thiệu Huy không có việc gì?”
Giờ khắc này, Bạch Tố Y hoàn toàn ngây người, cô che kín miệng mình, gần như là quá vui mà bật khóc.
“Mẹ kiếp! Thằng ranh kia không chết, làm sao có thể! Làm sao có khả năng đó được!”
Thái Quốc Phú kinh hoàng gào thét.
Hơn nữa, khi ông ta liếc sang chỗ khác lại nhìn thấy dáng vẻ vui đến phát khóc của Bạch Tố Y, lửa giận cùng oán hận trong lòng ông ta càng mãnh liệt hơn:
“Mẹ nó! Ông đây làm mày trước rồi nói sau!”
Tiếng nói vừa rơi xuống, Thái Phú Quốc lại xông đến lần nữa, cơ thể nhảy lên, lao tới phía Bạch Tố Y.
Ngay tại lúc này!
Rầm!
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, cửa phòng riêng nổ ầm một tiếng, tan nát ngay lập tức.
Mấy người lăn vào phòng như mấy con chó.
Hồng hộc một tiếng, nằm dài ở kia.
Đám người này, cả người đầm đìa máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Chính là mấy vệ sĩ được Thái Quốc Phú sắp xếp đứng canh ở ngoài.
“Đáng chết, là kẻ nào?”
Trong lòng Thái Quốc Phú không khỏi kinh hoàng, ông ta nhìn chằm chằm về phía cửa.
Mà ngay lúc này, một bóng người cao gầy chậm rãi bước vào, xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
Chính là... Lâm Thiệu Huy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.