“Tôi phải làm sao đây? Ông Trương, ông… ông giúp tôi nghĩ với.”
“Tôi đúng là thằng ngu! Là đồ bại não! Tôi đã cười nhạo một người như anh Thiệu Huy, tôi…”
Giờ phút này, Sở Du cực kỳ hoảng sợ, đầu óc hỗn loạn.
Sau khi nghe được điều này, ông Trương nói:
“Thiếu gia, đừng lo lắng! Tuy rằng, cậu đã từng cười nhạo anh Thiệu Huy, nhưng một người vĩ đại như thế làm sao lại để bụng lời chế nhạo của một nhân vật nhỏ bé như cậu!”
“Hơn nữa, cậu là bạn học của Bạch Tố Y, tôi tin tưởng rằng anh Thiệu Huy sẽ không đối phó với cậu đâu!”
“Thật vậy sao?”
Nghe xong lời này, hai mắt Sở Du mới sáng lên.
Đúng như vậy!
Một người được nữ hoàng La Băng gọi là đức vua, sao lại có thể để tâm để một con bò sát nhỏ như Sở Du.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý!
Sở Du thở phào một cái nhẹ nhõm, sau đó mới nhận ra lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Tuy nhiên sau đó, một vẻ phức tạp hiện lên trên gương mặt Sở Du:
“Ôi… tôi giờ mới nhận ra, tôi nhỏ bé và đáng nực cười thế nào!”
“Trước đây, tôi rất muốn nhìn thấy Bạch Tố Y, thậm chí còn muốn cướp cô ấy khỏi anh Thiệu Huy, giờ mới biết bản thân ngu ngốc thế nào!”
Trong lòng Sở Du hiện lên sự chua xót.
Đối mặt với người được nữ hoàng La Băng tôn làm đức vua, anh mới thấm thía bản thân nhỏ bé và bất lực như thế nào.
Không chỉ bản thân anh ta, mà còn cả nhà họ Sở!
Chỉ cần một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/925282/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.