Chương trước
Chương sau
Đức vua thân mến!
Sau khi nghe thấy tên này, vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên kỳ quái.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy, trong mắt họ không giấu được vẻ khó hiểu.
Chỉ có bốn từ!
Nhưng có thể hiểu theo nhiều nghĩa.
Một là người được nhắc đến tên là “Vua”, hoặc đó thực sự là một vị vua.
Nhưng vào lúc này, suy nghĩ hiện lên trong đầu Bạch Tố Y và những người xung quanh đó là một người dì tên La Băng tìm một người đàn ông tên Vua.
Và hiển nhiên quan hệ của người phụ nữ với người tên Vua rất thân thiết, nếu không thì đã không dùng từ “thân mến”
Tuy nhiên!
Trước khi mọi người kịp phản ứng, họ tiếp tục nghe thấy dì La Băng nói tiếp qua điện thoại:
“Hừ, đức vua, dì biết cháu không thích bị quấy rầy, nhưng dì không có lựa chọn nào khác!”
“Dì vừa nhận được tin tức, Phương Y Thần, cô gái nhỏ có tình ý với cháu, sắp sửa bị ám sát.”
Hả!
Khi lời vừa dứt, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng khách đều thay đổi.
Phương Y Thần.
Đối với mọi người, cái tên này cực kỳ quen thuộc, chính là nữ thần quốc dân, nữ hoàng Châu Á.
Liệu cô ấy có thực sự sắp bị ám sát?
Lại còn có tình ý với ai kia?
Đây thực sự là chuyện kinh thiên động địa, khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Tuy nhiên, trước khi Bạch Tố Y kịp hỏi gì, giọng nói của La Băng một lần nữa vang lên.
“Thôi, đức vua! Dì không quấy rầy cháu nữa! Tạm biệt, tất cả chúng ta đều mong ngày đức vua trở về!”
Tút tút tút…
Dứt lời, người phụ nữ cúp máy, chẳng còn lại gì ngoài tín hiệu điện thoại.
Chỉ là vẻ mặt mọi người vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, tựa như không tin được nội dung điện thoại ban nãy.
Ông Trương lặng người.
Sau khi nghe được nội dung điện thoại.
Bùm!
Ông ta bị sét đánh tai, cảm thấy đầu óc trống rỗng, gần như bị dọa cho sợ chết khiếp.
“La Băng? Đó có thực sự là nữ hoàng kinh doanh La Băng không?”
Mồ hôi dày đặc tuôn ra từ trán ông Trương.
Nếu như vậy, thì thân phân của Lâm Thiệu Huy ma quỷ đến mức nào.
Như vậy, ông Trương có thể chắc chắn rồi người vừa gọi đến là nữ hoàng kinh doanh La Băng.
Và!
Điều khiến Ông Trương sợ hãi hơn!
La Băng đã gọi Lâm Thiệu Huy là đức vua!
Đây chắc chắn không phải ý bảo Lâm Thiệu Huy còn có tên là Vua, mà anh chính là đức vua đối với nữ hoàng kinh doanh La Băng.
Ôi trời!
Nghĩ đến đây, Ông Trương chỉ cảm thấy da đầu mình gần như nổ tung, nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn thấy quỷ, đầy kinh hãi và hoảng sợ.
“Ha ha ha…”
Lúc này, một tràng cười vang lên.
Đó là Sở Du.
Anh ta hơi cúi người về phía trước, miệng không che giấu nụ cười, thậm chí còn có nước mắt suýt rơi ra, rồi nói với mọi người:
“Mọi người hiểu rồi chứ? Đây là cuộc gọi lừa đảo!”
Cuộc gọi lừa đảo?
Bạch Tố Y và những người khác hơi sửng sốt.
Và Sở Du tiếp tục giải thích
“Không phải sao? Trong danh bạ ghi là “Dì La Băng thương nghiệp”. Dĩ nhiên người đầu tiên chúng ta liên tưởng ngay sẽ là nữ hoàng kinh doanh La Băng! Nhưng mọi người phải hiểu La Băng là người nước ngoài, và người phụ nữ kia dùng giọng Việt rất chuẩn. Làm sao có thể là cùng một người!”
À!
Hóa ra là vậy!
Nhà họ Bạch suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất hợp lý.
Dù sao, trong lĩnh vực kinh doanh, khi ai đó được nghe cái tên La Băng, đều tự nhiên nghĩ đến nữ hoàng kinh doanh La Băng.
Nhưng La Băng là người nước ngoài, làm sao có thể thông thạo tiếng Việt như vậy!
Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
Sở Du tiếp tục phân tích cho mọi người:
“Điểm thứ hai, người kia tên Vua! Vậy người phụ nữ ấy tìm người đàn ông tên Vua! Không phải là Lâm Thiệu Huy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.