Chương trước
Chương sau
Không chỉ họ mà cả những khán giả xung quanh đều hoàn toàn ngớ người!
Anh Lâm!
Năm Sẹo tự xưng tên!
Ông chủ!
Từng chữ này rơi vào tai họ đều như những tiếng nổ kinh hoàng làm cơ thể họ lay động không ngừng, gần như ai cũng sợ đến mức sắp tè ra quần.
Sao... Làm sao có thể! Không phải Năm Sẹo và Hổ Vằn là bạn tốt và bên hợp tác của Thương Lang Mặt Sắt sao? Sao lại gọi Lâm Thiệu Huy là anh Lâm và ông chủ? Quá khó tin, nếu bây giờ họ không chính mắt nhìn thấy thì có chết họ cũng không dám tin.
"Năm... Năm Sẹo, Hổ Vằn! Hai người không đùa với tôi đúng không?"
Thương Lang Mặt Sắt nhìn loạn xạ, trên mặt anh ta là nụ cười đầy lúng túng, anh ta khúm núm hỏi Năm Sẹo và Hổ Vằn.
"Đùa với anh? Xin lỗi, Thương Lang, anh chọc sai người rồi! Khi tôi tôi biết anh dám trêu chọc vào anh Lâm thì tôi liền triệu tập tất cả đàn em để tiêu diệt mấy người!"
Lúc này, Năm Sẹo nhìn Thương Lang như nhìn một tên ngốc.
Lời nói của anh như một tiếng sét đánh vang dội làm cơ thể của Thương Lang Mặt Sắt run lên, cả khuôn mặt đều trắng đi.
Không chỉ vậy, Hổ Vằn ở bên cạnh còn tát anh ta một cái! "Chát!" Anh ta lập tức lảo đảo đứng không vững, ngã ngồi xuống đất, trên mặt hiện ra dấu tay đỏ bừng.
"Thương Lang, mày muốn chết hay sao mà dám chọc vào ông chủ của chúng tao! Cho dù mày chết một ngàn lần cũng không tiếc!"
Theo Năm Sẹo và Hổ Vằn nói ra những lời này, tất cả mọi người đều hoàn toàn tin rằng những thứ họ vừa nghe, vừa thấy đều là sự thật!
Năm Sẹo gọi Lâm Thiệu Huy là anh Lâm, vì anh mà muốn tiêu diệt cả Lang Quán!
Hổ Vằn gọi Lâm Thiệu Huy là ông chủ, vì anh mà muốn giết Thương Lang một ngàn lần!
Điên rồi!
Giờ phút này, dù là THương Lang Mặt Sắt hay tất cả những người xung quanh đều cảm giác thế giới điên hết rồi.
Làm sao có hể!
Không phải Lâm Thiệu Huy là con rể ở rể sao? Sao anh lại được hai nhân vật lớn của thành phố Nam Giang này sùng kính thế chứ.
Quá khó tin!
Mà trong lúc Thương Lang Mặt Sắt ngẩn người, Hổ Vằn vung tay lên. Lập tức có một đám người áo đen chạy tới đè Thương Lang Mặt Sắt xuống đất. Mặc dù anh ta có rất mạnh nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa còn bị kinh sợ trước thân phận của Lâm Thiệu Huy. Anh ta còn chưa kịp làm ra phản ứng gì đã bị bảy tám tên đô con đè xuống đất, không thể nào nhúc nhích.
"Hổ... Hổ Vằn! Chuyện này là tôi sai, tôi có mắt không tròng, tôi không trêu vào anh Huy!"
"Tôi có thể xin lỗi anh Huy, thậm chí còn bồi thường nữa! Nhưng nếu anh động vào tôi thì đồng nghĩa với việc đắc tội thầy của tôi, cao thủ mạnh nhất thành phố Hải Dương, cùng với thầy của thầy tôi là bậc thầy võ thuật truyền thống mạnh nhất tỉnh Nam Lộc đấy! Các người đã cân nhắc hậu quả chưa?"
Hậu quả!
Nghe Thương Lang Mặt Sắt nói vậy, người của Năm Sẹo đều nghiêm mặt lại. Không sai, mặc dù Thương Lang Mặc Sắt có thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn không lọt vào mắt được hai người này. Sở dĩ họ để đối phương sống đến bây giờ chủ yếu là vì bối cảnh của người này.
Cao thủ mạnh nhất thành phố Hải Dương!
bậc thầy võ thuật truyền thống mạnh nhất tỉnh Nam Lộc!
Cả Năm Sẹo lẫn Hổ Vằn đều không muốn, thậm chí là không dám trêu vào hai người này.
Lúc này, dù là Năm Sẹo, Hổ Vằn hay những người mặc đồ trắng và đen kia, cùng với rất nhiều khán giả khác đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy. Họ đều biết Lâm Thiệu Huy mới là người đưa ra quyết định cuối cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.