Chương trước
Chương sau
Cái gì!
Ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh nhìn vào Lâm Thiệu Huy đều tràn đầy sự chế nhạo và khinh thường.
Ồ.
Trong toàn bộ phòng tập quyền anh, tất cả mọi người đều náo động.
Kiêu ngạo.
Cuồng vọng.
Ai cũng không ngờ rằng, Lâm Thiệu Huy lại ngu ngốc như vậy, đối mặt với Thương Lang Mặt Sắt và gần trăm tay đấm đen vậy mà còn dám nói ra những lời kiêu ngạo như vậy.
Vào lúc này, ánh mắt từng tên tay đấm đen nhìn vào Lâm Thiệu Huy với sắc mặt lạnh băng.
Rất nhiều tay đấm đen xoa tay, bây giờ rất muốn trực tiếp xử tử thằng con rể phế vật này.
“Anh ơi...”
Những đứa trẻ ăn mày và những người khác với khuôn mặt tràn đầy lo lắng và hồi hộp.
Bọn họ chỉ muốn ngăn cản Lâm Thiệu Huy đừng xung động, nhưng bây giờ hoàn toàn đã quá muộn.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thiệu Huy đi qua từng người trong đám người.
Đặc biệt!
Trong toàn bộ Lang Quán, đám đông dày đặc giờ này đã tách ra một con đường.
Khi Lâm Thiệu Huy đi ngang qua từng bóng người, những tiếng chửi rủa, tiếng ồn ào và cả những tiếng khinh thường liên tục không ngừng.
“Ha ha ha... Ngu ngốc, mày nghĩ mày là cái thá gì! Lại đến Lang Quán để kiêu ngạo, một chốc nữa ông đây đánh chết mày!”
“Một thằng con rể nhỏ nhoi, Liệp Báo ta một chiêu có thể vặn đầu mày xuống rồi!”
“Đồ ngốc! Rác rưởi! Cặn bã! Chờ chết đi!”
“...”
Lúc này!
Cho dù là các tay đấm đen hay những người xem, ánh mắt của họ nhìn Lâm Thiệu Huy giống như đang nhìn một người chết.
Nhưng trong sự chửi rủa của mọi người.
Cạch!
Lâm Thiệu Huy đã đến trung tâm của Lang Quán, chậm rãi bước lên sàn đấu.
Soạt.
Lúc này, ai cũng không ngờ được, cái thứ gầy ốm này lại dám thực sự đặt chân lên sàn đấu.
Đặc biệt là những tay đấm đen này, những tia sáng trong con ngươi của từng người giống như con dã thú, hận không thể nuốt chửng cả người Lâm Thiệu Huy.
Đồng thời!
Trong cái rương sắt ở trên sàn đấu, dường như Bạch Tố Y cũng có thể nghe thấy cảnh này, tức khắc tiếng khóc lo lắng vang lên:
“Lâm Thiệu Huy, anh đang làm gì vậy! Không nghe thấy lời nói của em sao? Em bảo anh đi! Đi!”
Bạch Tố Y chết lặng!
Lúc mới đầu cô đã nghe thấy giọng nói Lâm Thiệu Huy.
Đặc biệt trong bóng tối, giọng nói của Lâm Thiệu Huy quá quen thuộc và ấm áp.
Thế nhưng cô không muốn Lâm Thiệu Huy gặp nguy hiểm vì cô.
Cô càng không muốn anh ấy đánh mất mạng sống vì cô.
“Lâm Thiệu Huy! Tại sao! Tại sao anh lại ngốc như vậy! Anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của em, em không đáng để anh làm như vậy! Không đáng! Hu hu...!”
Tiếng khóc của Bạch Tố Y càng ngày càng đau thương.
Nhưng nghe thấy lời nói này!
Khóe miệng của Lâm Thiệu Huy nhếch lên nở một nụ cười ấm áp.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn lên chiếc rương trống sau đó nói một cách dịu dàng:
“Vợ à, đợi anh một chút, anh lập tức đưa em về nhà!”
Nói hết!
Lâm Thiệu Huy không để ý đến tiếng khóc la của Bạch Tố Y nữa, đôi mắt của anh quét qua Thương Lang Mặt Sắt và từng tên tay đấm đen ở bên dưới, khóe miệng hiện ra một nụ cười khát máu.
“Còn chờ gì nữa! Lên đi!”
Ầm.
Chủ động thách đấu!
Lúc này, cho dù là Thương Lang Mặt Sắt hay là tay đấm đen ở xung quanh, tất cả đều bị khí thế của Lâm Thiệu Huy làm cho kinh ngạc.
Thương Lang Mặt Sắt dừng một chút sau đó không khỏi lắc đầu, nghiềm ngẫm cười:
“Ha... Vốn dĩ còn muốn để cho mày nhắn lại mấy lời cuối cùng! Xem ra, chính mày cũng không đợi được nữa, muốn tìm chết!”
“Nếu đã như vậy thì tao thành toàn cho mày!”
Nói xong.
Thương Lang Mặt Sắt vẫy tay:
“Anh Bát, anh lên đi!”
Những lời này vừa nói ra!
Hừ!
Một người đàn ông to lớn đột nhiên nhếch mép cười, sau đó cả người lóe lên vọt về phía võ đài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.