Chương trước
Chương sau
Thành công!
Coi như họ đã thành công bảo vệ chén cơm của mình rồi.
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Từ Minh Long vô cùng mừng rỡ, ông ta nói:
“Cảm ơn Tổng giám đốc Sơn! Rất cảm ơn Tổng giám đốc Sơn!”
“Bây giờ hai người muốn đi đâu? Chúng tôi đưa hai người đi!”
Vào lúc này, Từ Minh Long và rất nhiều bậc cha chú của Tập đoàn Minh Long đều đối đãi với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tuấn Sơn một cách cực kỳ khách sáo, trông cứ như họ đang tiếp đón ông chủ lớn hay đang rước Thần Tài vào nhà của mình vậy.
Nhưng khi nghe thấy ông ta nói thế, khóe miệng của Lâm Thiệu Huy hơi nhếch lên:
“Đi? Có lẽ nên chờ một chút rồi hẳn đi!”
Nói xong, Lâm Thiệu Huy dời mắt sang nhìn chằm chằm vào Dương Mộc Thủy đang ngồi trên mặt đất, khóe miệng của anh hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Hả?
Mà lúc này, đám người bên cạnh Từ Minh Long cũng hoang mang, khi nhìn theo hướng mắt của Lâm Thiệu Huy thì họ mới phát hiện có một đôi nam nữ đang ngồi dưới đất.
“Dương Mộc Thủy?”
Lúc này có một vị cổ đông của Tập đoàn Minh Long nhận ra thân phận của Dương Mộc Thủy, đặc biệt là khi họ nhìn thấy ánh mắt âm u lạnh lùng của Lâm Thiệu Huy thì ai nấy cũng đều lập tức trở nên cực kỳ tức giận:
“Khốn kiếp! Dương Mộc Thủy, ông muốn chết hay sao mà lại dám đụng chạm đến ông chủ của chúng tôi?”
“Không sai! Có phải Tập đoàn Trọng Thời của ông muốn chết rồi hay không? Nếu là vậy thì chúng tôi sẽ lập tức thỏa mãn ông!”
“...”
Từng ánh mắt lạnh lẽo, từng câu nói tàn nhẫn khiến Dương Mộc Thủy sợ sắp tè ra quần.
Bộp!
Đột nhiên ông ta quỳ xuống trước mặt Bạch Tuấn Sơn và Lâm Thiệu Huy rồi dập đầu liên tục như giã tỏi.
“Xin hai người rộng lượng tha cho tôi, Dương Mộc Thủy này có mắt không tròng, tầm nhìn hạn hẹp, hai quý ông quý cậu tha cho tôi lần này, tôi đảm bảo sau này không dám làm vậy nữa!”
Nói xong, Dương Mộc Thủy dường như nhớ ra điều gì đó, ông ta lập tức lấy toàn bộ tiền mặt trong bóp của mình ra, sau đó liều mạng nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:
“Tôi ăn đây, tôi sẽ ăn hết số tiền này, một tờ cũng không thiếu! Xin hai người tha thứ cho tôi!”
Sau đó Lâm Thiệu Huy đi rồi!
Anh và Bạch Tuấn Sơn khéo léo từ chối để đám người Từ Minh Long tiễn mình rồi lập tức rời đi.
Nhưng ở ven đường lại diễn ra một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây mang giày da quỳ ở dưới đất liên tục nhét tiền vào trong miệng mình.
Mỗi lần nhét một tờ, ông ta đều nói một câu:
“Tôi có mắt không tròng, tôi là đồ miệng chó không mọc được ngà voi!”
Một tờ lại một tờ!
Một câu lại một câu!
Rất nhiên công nhân nhân viên và người qua đường ở xung quanh nhìn thấy cảnh này đều bị dọa sợ.
Có rất nhiều người lập tức nhận ra người đàn ông mập mạp đang quỳ dưới đất nhét tiền vào miệng mình chính là một nhân vật lớn của Thành phố Nam Giang, Chủ tịch Dương Mộc Thủy của Tập đoàn Trọng Thời.
Những người qua đường nhận ra Dương Mộc Thủy đều hoàn toàn không tin được vào mắt mình.
Nói gì thì theo như họ được biết, con người của Dương Mộc Thủy vô cùng kiêu căng hống hách, đặc biệt là ông ta rất bênh vực người của mình và cực kỳ để ý đến thể diện!
Ai mà ngờ được ông ta sẽ làm ra chuyện kinh dị khiếp sợ như thế chứ.
Mọi người cũng đang sôi nổi bàn tán về thân phận của nhân vật đã ép Dương Mộc Thủy phải xấu mặt trước bàn dân thiên hạ.
“Chủ tịch Thủy à, chắc như vậy đã được rồi đó? Tổng giám đốc Sơn và đám người của Từ Minh Long đều đã đi rồi, anh cần gì phải tiếp tục ăn tiền chứ?”
Lúc này, người phụ nữ quyến rũ mở miệng khuyên Dương Mộc Thủy đang sợ đến mức mặt xám ngắt.
Xung quanh có rất nhiều người tới nhìn, Chủ tịch Thủy lại là ông lớn có thân phận trong giới thượng lưu, nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mặt mất.
Nhưng mà khi Dương Mộc Thủy nghe thấy vậy thì lập tức trợn tròn mắt quát lớn:
“Cô thì biết cái gì! Lúc nãy tôi đã uy hiếp người kia, kêu cậu ta ăn hết đấy!”
“Bây giờ nếu tôi không ăn hết toàn bộ, cho dù chỉ còn thừa lại một tờ thì đám người của Từ Minh Long sẽ lập tức biết ngay!”
Nói tới đây, trên mặt Dương Mộc Thủy lộ rõ sự sợ hãi, ông ta nói:
“Đến lúc đó Tập đoàn Trọng Thời sẽ lập tức tiêu tùng, e là ngay cả cái mạng nhỏ của Dương Mộc Thủy này cũng khó mà giữ được!”
Cái gì!
Câu nói này của ông ta khiến người phụ nữ quyến rũ kia trở nên khiếp sợ.
Cô ta không ngờ rằng đắc tội người kia sẽ có hậu quả đáng sợ đến như thế.
“Chủ tịch Thủy à, anh nói người mà đám người của Từ Minh Long khom lưng cung kính cúi chào là vị Tổng giám đốc Sơn kia hay người thanh niên phía sau ông ta vậy?”
Cho tới bây giờ người phụ nữ quyến rũ kia vẫn còn rất nhiều điều khó hiểu.
Nói gì thì nhìn dáng vẻ của Bạch Tuấn Sơn cũng không giống như có quen biết đám người của Từ Minh Long cho lắm.
Nói cách khác, Bạch Tuấn Sơn cũng không cần thiết phải sợ hãi lúng túng khi người ta gọi mình là “ông chủ” như thế.
Càng không cần phải khách sáo với cấp dưới của mình như vậy.
Nhưng nếu là người thanh niên kia thì lại càng thêm khó tin!
Xét đến cùng thì trông Lâm Thiệu Huy cũng chỉ mới hơn hai mươi, sao có thể sẽ là ông chủ đứng sau lưng một con quái vật khổng lồ như Tập đoàn Minh Long được chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.