Chương trước
Chương sau
Tác phẩm của của Blood.
Khi lời nói đầy nghiêm túc của Lâm Thiệu Huy vang lên.
Hừ!
Nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của Lý Trung Huy và tất cả mọi người xung quanh lập tức trở nên cứng ngắc.
Hầu hết từng người trong số họ đều không dám tin vào tai mình.
Cái gì!
Đây cũng là tác phẩm của bậc thầy Blood sao?
Đang đùa gì vậy, khi nào thì các tác phẩm quý báu của bậc thầy Blood lại nhiều như vậy.
Làm sao có thể xảy ra chuyện này được, khi mà hai tác phẩm trong số đó đều xuất hiện chỉ trong vòng một giờ đồng hồ ngắn ngủi.
Mọi người ai cũng nhìn Lâm Thiệu Huy như một kẻ điên.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều biết các tác phẩm của bậc thầy Blood hiếm đến mức rất khó bắt gặp, sao lại có thể lần lượt xuất hiện ở đây.
Không chỉ có họ mà ngay cả Bạch Tuấn Sơn cũng phải sửng sốt.
Ông ta chỉ biết những thứ này là do Lâm Thiệu Huy thu thập được, nhưng chưa từng nghe nói đó là tác phẩm quý giá này là của bậc thầy Blood.
“Ha ha ha...”
Lâm Thiên Quang lúc này sau khi kinh ngạc đã phản ứng lại, rồi đột nhiên bật cười.
Anh ta ôm lấy bụng, gần như cảm thấy mình sẽ bị chọc cười đến mức vỡ bụng:
“Lâm Thiệu Huy, bây giờ tao mới phát hiện ra rằng mày thật sự có tài đóng hài kịch đấy! Ha ha ha ha... mày thấy tao đã đưa ra một bức tranh của bậc thầy Blood, nên cũng cho rằng bức tranh của mình cũng là của ông ấy, thật nực cười và đáng buồn còn đáng thương làm sao.”
Lâm Thiên Quang chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng đến cực điểm.
Anh ta rất thích nhìn thấy Lâm Thiệu Huy bẽ mặt, chỉ có như vậy mới khiến anh ta cảm thấy vui vẻ và thích thú.
Mà Quản lý Thanh đang đứng bên cạnh cũng cau mày lại, sự tức giận ngày càng hiện rõ hơn trên khuôn mặt:
“Hừ! Hóa ra là thế! Cậu lại mang tới một tác phẩm nhái, còn cố ý nói tác phẩm quý báu của Lâm Thiên Quang là giả!”
“Chỉ có như vậy thì bức tranh của cậu mới càng giống thật hơn.”
Cái gì?
Trong thoáng chốc sự phỏng đoán của Quản lý Thanh đã khiến cho mọi người xung quanh chợt hiểu ra.
Đúng vậy!
Thảo nào thằng nhóc này trước đây vẫn luôn khẳng định bức tranh Tháp Eiffel là đồ giả, thì ra do anh tự mình mang tranh giả đến, chỉ vì sĩ diện mà cố ý nói bức tranh đó là không phải là thật.
Đúng là không biết xấu hổ.
Trong lòng mỗi người ở đây càng khinh bỉ Lâm Thiệu Huy hơn.
Tuy nhiên khi đối mặt với sự châm chọc mỉa mai gay gắt đó, Lâm Thiệu Huy chỉ thản nhiên nhún vai:
“Là thật hay giả chỉ cần nhìn qua sẽ biết.”
Nói xong anh trực tiếp mở bức tranh của mình ra, sau đó bày ra trước mặt tất cả mọi người.
Ngay sau đó mọi người đều thấy được bức tranh này vẽ một ông lão câu cá một mình, sóng biếc theo làn hơi gợn tí, ông chài cô độc ngồi buông cần.
Bức tranh này có màu sắc tươi sáng và các nhân vật trong tranh sống động như thật.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến mỗi người như đi vào thế giới trong tranh.
Hả?
Ngay cả Quản lý Thanh sau khi nhìn thấy bức tranh lần đầu tiên, con người khẽ co rụt lại, vẻ không dám tin hiện lên trên khuôn mặt một cách rõ ràng.
“Ý? Mô phỏng cũng quá giống đi!”
Vừa nói ông ta vừa bước tới và xem xét bức tranh kỹ càng hơn.
Chỉ là càng ngắm thì càng thấy rõ vẻ kinh ngạc trên mặt ông ta:
“Màu sắc và đường nét còn có phong cách vẽ tranh này lại vô cùng giống với bậc thầy Blood, đây chắc chắn là tác phẩm của một bậc thầy sao chép.”
“Còn nữa chữ L đề tên này lại thể hiện được độ nghiêng ba mươi độ.”
Nói xong ánh mắt của Quản lý Thanh không khỏi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy một lần nữa, nhưng sự chế giễu và mỉa mai trong biểu cảm của ông ta lại càng rõ ràng hơn:
“Thật đáng tiếc, cậu nhóc! Cậu có thể lừa được người khác nhưng đừng nghĩ qua mắt được tôi!”
“Bức tranh này của cậu rõ ràng là vừa mới hoàn thành còn chưa lâu! Huống chi bức tranh mang tên “Ông lão câu cá một mình này” trên thế giới chỉ có duy nhất một bức mà thôi, ban đầu nó đã được đưa ra đấu giá với giá ngất trời hàng trăm triệu đô la Mỹ, sau đó Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu đã giành được, bây giờ vẫn còn đang treo trên tường của bảo tàng đó.”
Cái gì?
Cùng với lời giải thích của Chu Văn Thanh, trong thoáng chốc khiến cho mọi người có mặt tại đó đều trở nên xôn xao.
Bức tranh mới được hoàn thành chưa lâu.
Cả thế giới chỉ có một bức tranh “Ông lão câu cá một mình” duy nhất, bây giờ vẫn còn đang được treo trong bảo tàng.
Đồ lừa đảo!
Giờ phút này hầu như tất cả mọi người đều hoàn toàn tin rằng Lâm Thiệu Huy chính là một kẻ vô cùng dối trá, lấy một bức tranh giả vừa mới vẽ xong đến lừa dối mọi người, quả thật ngông cuồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.