Chương trước
Chương sau
Tác phẩm của họa sĩ lớn Blood!
Khi Lý Trung Huy nói những lời này, bên dưới vô cùng xôn xao, những người trong phòng tiệc đều ồ lên.
Xung quanh có rất nhiều người của giới thượng lưu, đương nhiên sẽ biết họa sĩ Blood, thậm chí còn biết rõ các tác phẩm của người này đều vô cùng quý giá.
Vậy mà hiện tại…
Trong nháy mắt, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiên Quang, một số người vô cùng cuồng nhiệt, tỏ rõ vẻ hâm mộ.
Lâm Thiên Quang như trở thành nhân vật chính trong bữa tiệc vậy.
Không chỉ có những người xung quanh, mà ngay cả Bạch Tuấn Sơn mặt cũng biến sắc.
Tranh của họa sĩ Blood?
Xong rồi!
Trong lòng Bạch Tuấn Sơn thoáng trầm xuống, nếu Lâm Thiên Quang thật sự có được bức tranh quý giá của họa sĩ kia, hơn nữa thù hận của anh ta với Lâm Thiệu Huy sâu như vậy chắc chắn sẽ thương lượng chuyện tiêu thụ với Lý Trung Huy, như vậy thì sẽ đổ sông đổ bể mất.
Có điều, Bạch Tuấn Sơn không ngờ sau khi Lâm Thiệu huy nghe được chữ họa sĩ Blood, khuôn mặt ánh lên vẻ vô cùng kỳ quái.
“Khụ…”
Lâm Thiên Quang cảm nhận được những ánh mắt nóng rực xung quanh, ngay lập tức đắc ý nói:
“Chú, đúng vậy, cháu quả thật có được bức tranh quý giá của họa sĩ Blood, đã được Quản lý Thanh tự mình kiểm tra ở bảo tàng!”
Bang!
Sau khi nghe được Lâm Thiên Quang xác nhận, cả người Lý Trung Huy run lên, vui mừng phát điên, giống như có được kim bảo của nhà vui vậy, vui mừng nói:
“Tốt! Trời ơi, thật sự là quá tốt!”
“Không ngờ Lý Trung Huy tôi lại có thể sống đến ngày có được tác phẩm quý giá của họa sĩ Blood, đúng là ông trời không phụ tôi!”
Lý Trung Huy kích động đến nỗi đỏ bừng cả mặt, ông ta chạy về phía Lâm Thiên Quang, phấn khởi nói.
“Thiên Quang, cháu nói đi, cháu muốn thưởng cái gì chú cũng sẽ đồng ý với cháu!”
Quả nhiên!
Câu nói này khiến trong lòng Lâm Thiên Quang mừng như phát điên.
Anh ta tốn nhiều tiền như vậy chính là vì câu nói này.
Ngay sau đó, Lâm Thiên Quang nhanh chóng nói:
“Chú, cháu muốn tới Tập đoàn Minh Long một lần nữa, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ giám đốc!”
“Không thành vấn đề!”
Lý Trung Huy vung tay lên, đồng ý vô cùng sảng khoái:
“Bây giờ, chú không những để cháu tới Tập đoàn Minh Long một lần nữa mà sẽ đề bạt cháu lên làm tổng giám đốc luôn!”
Cái gì!
Lâm Thiên Quang ngẩn người ra một lúc mới phản ứng lại, mừng rỡ không nói nên lời.
Anh ta không ngờ, bản thân không những có thể thành công vào Tập đoàn Minh Long một lần nữa mà còn được thăng chức tăng lương lên làm tổng giám đốc.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Quang không khỏi quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Thiệu Huy, khóe miệng cười lạnh, ý đồ lại càng thêm sâu xa:
“Ngoại trừ điều này, cháu còn muốn chú từ chối hợp tác tiêu thụ với Tập đoàn Bạch Kỳ!”
Sao?
Câu nói này khiến Lý Trung Huy sửng sốt.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Quang hỏi:
“Vì sao?”
Nghe được lời này, Lâm Thiên Quang lập tức duỗi ngón tay ra, chỉ về phía Lâm Thiệu Huy, giọng đầy châm chọc nói:
“Bởi vì anh ta là tên lừa đảo trộm cắp!”
“Không biết anh ta trộm thẻ thành viên VIP ở Câu lạc bộ Bảo Thịnh ở đâu ra rồi tới Bảo Thịnh lừa đảo! Bây giờ Tập đoàn Bảo Thịnh còn chưa phát hiện ra, một khi phát hiện thì sẽ bị phá hủy vì tên ăn trộm lừa đảo mất!”
Cái gì!
Lâm Thiên Quân vừa nói ra câu này khiến tất cả mọi người rơi vào hỗn loạn, vô cùng hoảng sợ.
Tập đoàn Bảo Thịnh!
Đó là một trong những con rồng lớn ở tỉnh.
Câu lạc bộ Bảo Thịnh chỉ là một khối tài sản nhỏ bé của Tập đoàn Bảo Thịnh.
Không ngờ lại dám trộm thẻ VIP của Bảo Thịnh... đúng là chán sống.
Phải biết rằng, số người có thẻ này cả tỉnh chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có những nhân vật lớn mới có tư cách có được.
Vậy mà Lâm Thiệu Huy... đúng là tự tìm đường chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.