Đế Thu khẽ ngước mắt, ánh sáng trong đồng tử lóe lên: “Ngươi biết rồi?”
Phong Diễm nhẹ thở ra: “Từ khi ngươi trở về từ khu sa mạc, ngươi đã rất khác. Ta là ca ca ngươi — sao có thể không nhìn ra?”
“Đặc biệt là sau khi chúng ta tìm được lời tiên đoán kia… ngươi lại càng hồn bay phách lạc.”
“Ngươi có tâm sự. Ta biết.”
“Ta cũng biết, tâm sự ấy… ta chẳng giúp được gì cho ngươi.”
“Điều duy nhất ta có thể làm… là chờ.”
“Ngươi là Ma vương. Ma vương sao có thể gục ngã? Trên người ngươi có lực lượng của Ma vương. Nếu bốn ngàn năm trước ngươi còn có thể trở về… thì lần này ngươi cũng nhất định sẽ trở lại. Ngươi sẽ không bị đánh bại. Ta tin ngươi. Ta chờ ngươi.”
Ban đầu, Đế Thu thoáng kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, trên gương mặt luôn bình thản ấy, một nụ cười chậm rãi nở ra.
Khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới đều bị nụ cười của hắn làm lu mờ.
“…Được. Chờ ta trở lại.”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng thiếu niên lập tức biến mất khỏi tại chỗ.
…
Ở trung tâm Hồng Hoang Vũ Trụ tăm tối, một khối năng lượng khổng lồ màu đen đang không ngừng bành trướng, như một vực sâu vô tận đang nuốt chửng tất cả ánh sáng.
Đế Thu lơ lửng trước khối năng lượng, ánh mắt sâu thẳm và trầm tĩnh.
Thật ra, ngay khi biết tất cả đều là do Ma vương kiếp trước lưu lại, hắn đã cảm thấy có điều bất thường.
Hắn hiểu bản thân mình quá rõ. Nếu tận thế xuất phát từ con người… thì với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-dot-nhien-hoa-thanh-tieu-dang-thuong/5018045/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.