Ngay cả Thạch Vấn Thiên cũng bị nước xối ướt đẫm toàn thân, chỉ có Đế Thu và Phong Diễm vẫn an nhiên đứng vững bên mạn thuyền. Sau cơn mưa lớn, phía sau bọn họ xuất hiện một dải cầu vồng rực rỡ, hai thân ảnh tuấn mỹ đồng thời hiện ra dưới cầu vồng, tựa như thiên sứ bước ra từ trong tranh.
Chu Lệ — lúc này cũng thành ra ướt như chuột lột: “……”
Ta nói đúng hay không? Rõ ràng ta đứng gần hai ngươi như thế, vậy mà Phong Diễm ngươi lại không nhận ra, còn đẩy thẳng một chưởng lên người ta?
Xin lỗi, quấy rầy rồi. Ta vốn không nên bước ra boong thuyền, đúng ra phải thành thật ngồi dưới khoang.
Thạch Vấn Thiên chật vật gạt dòng nước trên mặt, chuẩn bị lần nữa vận dụng năng lượng tràng. Phong Diễm thấy vậy lập tức cất tiếng quát:
“Ta nói dừng tay, ngươi bị điếc sao?”
“Ngươi nhìn xem bốn phía đây là nơi nào? Chung quanh chỉ toàn biển cả mênh mông, tầm mắt đưa đến cũng không thấy một hòn đảo. Năng lượng tràng sẽ quấy nhiễu hệ thống điện tử của ca-nô, điều này ngươi hẳn là rõ chứ? Nếu bởi sự liều lĩnh của ngươi khiến ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Muốn đánh thì cũng được thôi, nhưng chờ đến khi đặt chân lên hải đảo kế tiếp hoặc khu trung tâm, ta sẽ cùng ngươi phân cao thấp.”
Xem ta có đánh chết ngươi không!
Dám mắng đệ đệ ta? Ai dám động đến một cọng tóc trên đầu đệ đệ ta, ta liền bắt kẻ đó đền mạng!
Tiếng oán giận của tuyển thủ bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-dot-nhien-hoa-thanh-tieu-dang-thuong/5018013/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.