Bát Âm Hạp cũng sớm ngừng lại, không còn ánh sáng, không còn âm thanh, bốn phía hoàn toàn chìm vào yên lặng. Đoàn bạch vân vừa rồi còn cuồn cuộn trong Bát Âm Hạp, nay cũng đã tan biến, biến mất không thấy tung tích.
Chu Lệ bỗng nhiên liền hiểu, vậy ra căn bản không phải cái gì bạch vân, mà chính là ký ức bị phong ấn nơi sâu thẳm trong tiềm thức.
Nhưng lại có thêm một vấn đề — nếu như đây là ký ức của Nhã Nhã, thì lúc đó chẳng phải nàng đã sớm hôn mê sao? Tại sao sau khi sự việc đã xảy ra, ký ức này vẫn hiện hữu?
So với việc nói bọn họ đang nhìn thấy ký ức của Sonja Nhã, chẳng bằng nói rằng bọn họ đang được chứng kiến bằng một góc nhìn Thượng Đế.
Chẳng lẽ ký ức đều là như vậy? Hay còn có nguyên nhân nào khác mà hắn chưa biết?
"Chu Lệ, đi thôi." Một tiếng gọi kéo tâm tư của Chu Lệ trở về. Hắn trong cơn hoảng hốt ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Đế Thu cùng Phong Diễm đã đi ra phía trước, dừng lại chờ hắn.
"Ê, ta tới đây!" Chu Lệ vội vã đuổi kịp bước chân hai người, vừa đi vừa hỏi: “Đế Thu, như vậy coi như đã giải quyết xong rồi sao?”
Đế Thu khẽ lắc đầu: “Không đâu, ngươi nhìn dưới chân.”
Chu Lệ nghe vậy liền theo bản năng cúi đầu, chỉ thấy dưới đất lại hiện thêm một dải tinh phấn.
Dải tinh phấn ấy kéo dài dọc theo cầu thang, chỉ hướng xuống dưới, ngầm ám chỉ bọn họ phải tiếp tục đi sâu hơn.
Ba người nối bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-dot-nhien-hoa-thanh-tieu-dang-thuong/5018006/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.