Vài đạo xúc tu đen sì như tia chớp lao thẳng tới. Chu Lệ mắt nhanh tay lẹ, vung đao gió chém phăng. Trong khoảnh khắc, mấy chiếc xúc tu bị chặt lìa.
Thế nhưng, xúc tu rơi xuống đất lại như có sự sống. Chúng ngọ nguậy mấy lần, rồi bất ngờ bật ngược trở lại, tiếp tục chui về cơ thể hợp thành thú, tái sinh ngay trước mắt.
Đế Thu đưa chân đá Thao Thiết một cú, cái đầu vốn còn mơ màng buồn ngủ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cau mày hỏi: “Làm gì thế?”
“Ngươi không phải đói bụng sao? Mấy thứ đen sì sì này giao cho ngươi xử lý. Đám thằn lằn nhân kia lưu lại, ta còn có việc cần dùng.”
Thao Thiết ghét bỏ liếc nhìn một con sinh vật sền sệt, buồn nôn chẳng khác gì con sên, lạnh nhạt nói: “Ta đường đường là thần thú, ta không muốn ăn loại thứ này.”
Ánh mắt Đế Thu khẽ đảo qua xiềng xích trên chân trước của Thao Thiết, thản nhiên buông một câu: “Không, ngươi nghĩ lại đi.”
Ngay khoảnh khắc sau, khi cảm nhận được xiềng xích nóng rực lên, thần thú lập tức giật mình dựng thẳng cả người: “Không sai, ta nghĩ lại rồi!”
Trong lòng nó gào thét —— nghĩ cái rắm ấy chứ!
Lão tử là thần thú, chẳng phải trạm thu gom rác rưởi đâu!
Chu Lệ lúc này đứng chắn trước ba người, chiếc mũ trùm vì gió thổi mà bị hất tung lên. Hắn cảnh giác quan sát bầy hợp thành thú đen ngòm xung quanh, lại phát hiện chúng không hề lao đến tấn công, mà chỉ duỗi xúc tu ra khua loạn, tựa hồ đang thăm dò, nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-dot-nhien-hoa-thanh-tieu-dang-thuong/5017989/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.