“Ký tên chỉ là một loại hình thức mà thôi, không cần ngươi phải viết chữ. Chỉ cần ấn móng xuống là đủ. Khế ước thư sẽ tự ghi nhớ ngươi, tuyệt đối không nhận sai.” Đế Thu vừa nói vừa đẩy tờ khế ước tới trước mặt Thao Thiết, “Trực tiếp đè xuống đi.”
Mùi hương nồng đậm của giá trị sợ hãi đang tỏa ngập trước mắt, bụng đói đến choáng váng đầu óc, Thao Thiết nuốt ực một ngụm nước bọt, cuối cùng yên lặng giơ móng vuốt ấn xuống.
Dù sao trong khế ước cũng chẳng hề ghi rằng làm trái sẽ bị gì, ai sợ ai chứ? Nó là thần thú cơ mà!
Kỳ lạ thay, móng vuốt của nó vốn chẳng có chút mực nào, thế nhưng khi chạm vào giấy lại hiện lên một dấu ấn màu đen rõ rệt.
Ngay sau đó, Thao Thiết thấy chính tay Đế Thu cũng đặt xuống khế ước.
Khoảnh khắc lòng bàn tay hắn ấn xuống, tờ khế ước ngay trước mắt cả hai liền bùng cháy, hóa thành tro tàn bay đi.
Đế Thu thong thả nói: “Được rồi, khế ước đã thành.”
“Nha, suýt nữa thì quên.” Hắn cười nhẹ, bổ sung, “Sau khi khế ước phụ thuộc hoàn thành, trên người ngươi sẽ xuất hiện gông xiềng. Một khi làm trái nội dung khế ước, sẽ phải chịu thống khổ như kim châm thấu xương, cho đến chết.”
Lời vừa dứt, Thao Thiết lập tức cảm thấy chân trước mình nóng rát. Chỉ thoáng chốc, trên móng liền hiện ra một dấu ấn xiềng xích đen kịt.
Nó trừng to mắt, nghiến răng rống lên: “Ngươi lừa ta?!”
Đế Thu bình thản: “Ta không hề lừa, chỉ là quên nói mà thôi.”
“Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-dot-nhien-hoa-thanh-tieu-dang-thuong/5017985/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.