Chương trước
Chương sau
Gió mây cuồn cuộn (4)

"Không ngờ là bọn họ..." Có người xì xào bàn tán ngay, hiển nhiên đã nhận ra thân phận của kẻ vừa tới.

Những người này thuộc các thương hội nhỏ mà Lâu chủ Tiêu Dao Lâu Yến Vô Luân nâng đỡ lên vào lúc mới xây dựng Tiêu Dao Lâu năm năm trước. Khi đó bọn họ bị thương hội lớn áp bức nên làm ăn không được như ý, dựa vào Yến Vô Luân nên mới đoàn kết các thương hội nhỏ lại với nhau, sau đó nhờ vô số ý tưởng sáng tạo của Lâu chủ mà dần dần lớn mạnh lên, phát triển thành Tiêu Dao Lâu ngày nay. Dù bây giờ các thương hội nhỏ này đều đã hòa nhập vào Tiêu Dao Lâu, hội trưởng thương hội không còn nắm thực quyền, nhưng chỉ tính tiền hoa hồng từ Tiêu Dao Lâu đã đủ cho bọn họ ăn ngon mặc đẹp cả đời.

Vậy mà những kẻ này lại có mặt ở đây, không cần nói cũng biết lập trường và mục đích là gì. Chính vì thế mà vẻ mặt của những người khác đều quái lạ, ánh nhìn cũng đầy vẻ khinh bỉ.

Ba người kia dường như cũng đoán ra suy nghĩ của người khác, ông già chỉ cười hiền lành rồi tìm một chỗ để ngồi xuống, tên trung niên chỉ im lặng ngồi cạnh đó, còn riêng gã thanh niên lại hất cằm cười khẩy.

Thật tình cờ, nhóm người này ngồi ngay đối diện Yến Nguy Lâu. Vào lúc hai bên mặt đối mặt, Yến Nguy Lâu nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt bọn họ, có vẻ rất bất ngờ trước sự có mặt của người ngoài kế hoạch như hắn.

Trần Tam Tư thấy vậy thì cười ha ha, nói: "Để ta giới thiệu..."

"Không cần đâu." Yến Nguy Lâu ngắt lời lão. Hắn nâng ly rượu lên, nhìn về phía ba người kia, "Nói đến thân phận của các vị này, ta biết rõ không ai bằng."

"Vậy sao?" Trần Tam Tư ngạc nhiên nheo mắt, lặng lẽ đánh giá hắn, không biết tên đệ tử Âm Khôi Môn bỗng nhiên có mặt này đang che giấu mục đích gì, đã sắp tiết lộ chưa?

Ba người bị Yến Nguy Lâu nhìn thẳng vào thì càng kinh ngạc, gã thanh niên tỏ vẻ kiêu ngạo kia cũng bất giác cảm thấy hoang mang, tưởng như một tên dân đen đang bị một nhân vật cao sang quyền quý nào đó chăm chú quan sát. Thậm chí bản thân gã cũng không giải thích được thứ cảm xúc kỳ lạ này.

"Ông chủ Phương của Tửu Tuyền Cư, thời còn trẻ tay trắng dựng nghiệp, sau này đắc tội với quyền quý trong thành Thịnh Kinh nên mới bị áp bức, đến lúc gần như phá sản thì may mắn gặp được Lâu chủ Tiêu Dao Lâu đi ngang qua, mua lại sản nghiệp của ông, rồi xây dựng Tiêu Dao Lâu ngay tại vị trí đó. Phải không?"

Hắn nhìn về phía ông già mập mạp trước tiên, lão ta cười đầy gượng gạo. Yến Nguy Lâu vẫn thản nhiên, nhìn sang tên trung niên:

"Ông chủ Trương của Trương Ký, thừa kế cửa tiệm lâu đời của gia đình, danh tiếng trăm năm, nhưng lại không giỏi kinh doanh, quản lý trong tiệm còn thông dâm với phu nhân, trộm hết tiền tài bỏ trốn, con gái duy nhất bệnh nặng, đi vay nặng lãi... Vào lúc cùng đường mạt lộ, chủ động tìm đến Tiêu Dao Lâu, nhờ Lâu chủ Tiêu Dao Lâu ra mặt trừng trị bọn người vay nặng lãi mới được sống yên. Chắc là không sai?"

Tên trung niên im lặng cúi đầu, không nói lời nào.

Yến Nguy Lâu xoay ly rượu trên tay, nhìn sang gã thanh niên đang cố tỏ ra kiêu căng.



Gã lập tức nâng tay lên: "Không cần nói đâu. Bản công tử hôm nay thay cha tới dự tiệc, sản nghiệp trong nhà ra sao thì ta tự biết, không cần những kẻ vô can phải nói nhiều."

Gã hất cằm lên, mắt lộ ý chán ghét, nhưng chẳng bao lâu sau, vẻ mặt của gã đã cứng lại, cơ thể run lẩy bẩy.

Yến Nguy Lâu ngừng động tác xoay ly, im lặng nhìn gã chằm chằm.

Dưới ánh trăng, gã thanh niên cảm thấy toàn thân lạnh toát.

"Ha ha, không ngờ đồ đệ của Âm Khôi Môn lại biết rõ mọi chuyện của thương nhân chúng ta như vậy, chắc chắn đã tốn không ít công sức." Trần Tam Tư chợt lên tiếng, giọng cười của lão phá tan không khí kỳ quặc.

"Là phúc hay họa, do người tự rước lấy." Yến Nguy Lâu cũng nở nụ cười, nhưng gương mặt trắng bệch lại âm u của hắn trông hết sức lạnh lẽo.

"Ta chỉ muốn cho bọn chúng biết rõ ngọn ngành..." Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén như dao, "Tránh cho xuống gặp Diêm Vương... lại không biết là vì sao..."

Ly rượu bạch ngọc trong tay hắn chợt vỡ nát, mảnh ngọc sắc nhọn bắn tung ra ngoài như tiên nữ đang rải hoa. Ba người ở đối diện đòn tấn công lại cứ ngồi yên như cũ, không cử động được, tưởng rằng sắp đổ máu tại chỗ.

Đúng lúc này, một cơn gió quét qua sân, lá cây khắp nơi kêu xào xạc, bàn ghế chấn động, rượu bắn tung tóe.

Trần Tam Tư vốn đang ngồi trên chủ vị bay ra với tốc độ đáng kinh ngạc, cơ thể lượn vòng rồi vụt qua không trung như một con diều, vung tay vẽ ra một vòng tròn trước mặt, tay áo rộng phất lên cản hết toàn bộ mảnh ly vỡ lại. Một giây sau, chân khí trong tay áo của lão rung lên, hai tay đẩy về phía trước, toàn bộ mảnh vỡ sắc nhọn của ly rượu bắn hết về phía Yến Nguy Lâu.

Yến Nguy Lâu nhẹ nhàng dời chân sang bên cạnh một bước, thân hình nghiêng đi, sương đen nhàn nhạt vây quanh bắt đầu lan tỏa.

"Phụp!" Một tiếng vang nhỏ. Mảnh vỡ bay đến bị sương đen ăn mòn ngay tức khắc, vô số thứ dạng keo dính màu đen không biết là gì rơi đầy đất.

"Thực ra các hạ định làm gì?" Trần Tam Tư đáp xuống đất, nét mặt luôn tươi cười nay cũng lạnh băng, nhìn chằm chằm vào người đứng đối diện, "Lẽ nào ngươi tưởng mình có Âm Khôi Môn làm chỗ dựa thì muốn gì cũng được?"

"Nể mặt ngươi chút đỉnh, lại muốn được đằng chân lân đằng đầu? Đừng cho rằng ta không biết lai lịch của ngươi!" Lão ra hừ mạnh, trở mặt hoàn toàn, "Chẳng qua là một thằng lưu manh xuất thân hèn mọn, nhờ may mắn mới được môn chủ Âm Khôi Môn nhận làm đệ tử, trong chính Âm Khôi Môn còn không biết bao nhiêu người đang như hổ rình mồi kìa, dám chạy đến Vinh Phượng các của ta diễu võ dương oai? Khuyên ngươi đừng quá ảo tưởng!"



Yến Nguy Lâu còn chưa có phản ứng, Tưởng Huyền đứng bên cạnh ban đầu thì tỏ ra kinh hoàng thất sắc, nay lại lạnh mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác. Ban đầu gã cũng không phát hiện ra con heo mập này có thực lực như vậy, nhưng gã có lòng tin vào thủ pháp dịch dung cao siêu của mình, hẳn sẽ không bại lộ. Chờ ngày gã tìm được cơ hội thoát thân, chắc chắn phải tìm cách cho con heo này chết không yên. Không chơi ngoài sáng, thì vào trong tối! Nên biết trong tay gã có không ít "đồ chơi tốt" của Âm Khôi Môn đâu!

Lòng cân nhắc đủ loại kế hoạch thâm độc, Tưởng Huyền thò tay vào trong tay áo của mình, ai ngờ đâu chỉ tìm được một cái túi khô quắt. Đồ mất rồi! Mặt gã cứng đờ lại, cả người chợt lạnh toát đi, lưng thì đổ mồ hôi lạnh. Dường như có một đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào gã, lẽ nào là con heo mập kia...

"A!" Chợt có tiếng kêu thét vang lên trong sân, "Người...chết kìa!"

Tưởng Huyền giật mình định thần lại, thấy đám thương nhân sợ hãi đến nỗi mặt xám ngoét, có kẻ vươn tay ra, run rẩy chỉ ra đằng sau lưng Trần Tam Tư.

Trần Tam Tư cảm thấy bất thường, vội quay lại nhìn.

Ba người kia ngồi ngay ngắn sau bản, nhưng nét mặt đã cứng ngắc lạnh băng, trắng xám đi đúng như kiểu người chết, hai con mắt trợn tròn toát ra nỗi sợ hãi vô bờ. Trên trán bọn họ, ngay giữa hai chân mày có một điểm một đỏ nhạt, cùng với vệt ẩm ướt còn sót lại, dường như là một giọt nước bắn trúng vào mặt.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, không ai biết bọn họ trúng chiêu như thế nào, và từ khi nào đã chết đi trong câm lặng. Có âm thanh kỳ lạ bất chợt vang lên trên người cả ba, khiến mọi người hãi hùng lại tò mò nhìn chăm chú. Ba con sâu mập ú đột nhiên chui ra từ lỗ tai bọn họ, rơi lạch bạch xuống đất, không ngừng giãy dụa rồi hóa thành một đống bột phấn.

"Thực Tủy Đoạn Mệnh Đan!" Trần Tam Tư nhấn mạnh từng chữ, "Một thứ thuốc chỉ có ở Âm Khôi Môn, trong thuốc có sâu độc thích nhất là ăn xương tủy con người, kẻ nào đã uống vào thì chắc chắn sẽ chết trong vòng nửa khắc."

Lão quay phắt lại nhìn Yến Nguy Lâu đang ung dung đứng đó, trông mặt lão như vừa gặp phải cường địch.

"Hôm nay ta mới biết thứ thuốc này có thể được dùng như một loại ám khí, chẳng những không làm tổn hại đến sâu độc bên trong, mà thậm chí kẻ trúng chiêu cũng không hề cảm nhận được... kỹ xảo tinh tế như vậy đúng là đáng sợ!"

Điều quan trọng hơn là thực lực của lão như vậy, cũng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, mãi cho đến lúc bọn họ chết. Vẻ mặt Trần Tam Tư càng lúc càng thận trọng. Người có con mắt tinh tường thì sẽ dễ dàng nhận ra điểm đáng sợ nhất trong những chi tiết nhỏ bé vừa rồi, lão không thể không cân nhắc.

"Xem ra là người đời coi thường ngươi rồi. Ngươi có thực lực cao như vậy, mà lại cam lòng ẩn nhẫn trong Âm Khôi Môn, ắt hẳn có mưu đồ lớn hơn nhiều..." Sau khi tự tưởng tượng một phen, Trần Tam Tư thở dài thán phục: "Từ nay về sau, cái tên Tưởng Huyền này sẽ được truyền đi khắp giang hồ thôi."

Lúc này Trần Tam Tư đã bỏ qua tất cả mọi người xung quanh, ánh mắt chỉ tập trung vào một mình Yến Nguy Lâu. Thế nên, lão không hề chú ý đến một kẻ đứng cách Yến Nguy Lâu không xa, tên "họ hàng xa" mà lão vừa nhận vào không lâu về trước đang trưng ra bộ mặt cứng đờ, khó coi hơn cả người chết.

Tưởng Huyền nhìn chằm chằm vào tên hàng nhái đang dùng thân phận của mình, không có một chút vui mừng nào khi được người ta khen ngợi, mà chỉ thấy tay chân lạnh ngắt, cả người run rẩy. Ta gã siết chặt cái túi trống rỗng giấu trong tay áo.

"Thật ra là từ khi nào..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.