Nhìn Yến Tam Thiên tiếp tục nhắm mắt, ba vị trại chủ nhíu mày nhìn nhau, không khí lạnh lẽo.
- Thế nào?
Đại Lang thâm cơ âm trầm hỏi. Ý của hắn là muốn hai người kia đưa ra quyết định, là tiếp tục theo lao hay là dừng, đem tên ma đầu này giao cho quần hùng chính đạo ngoài kia.
Đại Lang vừa dứt lời, Đường Ngạo không suy nghĩ nhiều lập tức nói lớn:
- Còn có thể thế nào nữa, huynh đệ cũng đã chết nhiều như vậy rồi, nửa đường đứt gánh quay đầu há chẳng phải công sức đổ sông đổ biển. Chỉ có thể theo phò hắn cho chót, nhỡ hắn độ kiếp thật thì chúng ta cũng thơm lây, cả đời sung túc
Từ đầu nói còn hùng hồn, đến lời cuối cùng thì không ra hơi, có thể thấy Đường Ngạo hắn đang do dự. Yến Tam Thiên nghe xong lời đó, trong lòng thập phần mừng rỡ, cảm thấy thương Đường Ngạo hết sức. Bất quá Đường Ngạo lại nói tiếp:
- Nhưng nếu hắn gạt chúng ta, ngàn huynh đệ ở đây dù có chết cũng phải xé xác hắn trước tiên!
Yến Tam Thiên thăm thẳm thở dài.
Đây thật sự là một ván cờ lớn, dùng tính mạng ba nghìn huynh đệ để đặt cược. Quyết định đường nào cũng chết, chỉ không biết tổn tám trăm hay một nghìn mà thôi.
Dương Hàn Tín hai mắt lắp lóe hàn mang, chợt cười lạnh, thâm ý sâu sắc hỏi:
- Vì sao phải đứng về một phe mà không chọn trung lập?
Đại Lang và Đường Ngạo lập tức nhíu mày. Ai mà chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-chinh-do/1876828/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.