Chương trước
Chương sau
Âm Ti Địa Thể, trời sinh nghịch thể, nuôi dưỡng tu la tràng làm bàn đạo, cơ thể có thể dùng phương pháp độc nhất để nuôi dưỡng đạo thể, khiến nó còn phát triển mạnh mẽ nhanh chóng. Chủ thể càng chịu nhiều đau đớn đả kích, thực lực càng mạnh, càng phát triển về sau dù cho huyết nhục, thân xác hóa thành hư vô vẫn có thể tái tạo.
Mục Viêm vô tình nhận được truyền thừa của Tà Thần, bên trong cơ thể ẩn chứa Cấm Thư - Huyết Nhục Âm Ti, dù chính bản thân hắn không rõ ràng nhưng cũng dần nhận ra. Chỉ cần cơ thể đúc thành Âm Ti Địa Thể, hắn có thể chân chính đạt được một phần lực lượng của Tà Thần, về sau muốn giết hắn khó hơn lên trời.
Dạ Khinh Ưu mặc dù không rõ ràng Mục Viêm ý định đang làm gì, nhưng hắn rõ ràng không có ý định cho đối phương thành công. 'Dạ Giới' bao bọc xung quanh Mục Viêm làm cho thân thể hắn tan rã, trong chốc lát quá trình dung hợp bị bãi bỏ, mà thân thể hắn bị nhốt vào trong ngục tù tối tăm, Đạo Nguyên Lực giống như bị hút khô.
" Khốn kiếp, thả ta ra… "
Mục Viêm giãy giụa muốn thoát khỏi 'Dạ Giới' của Dạ Khinh Ưu, nhưng cách biệt cảnh giới quá xa, hắn không cách nào chống lại, dần dần bị nuốt chửng, chôn vùi bên trong 'Dạ Giới'. Dạ Khinh Ưu không có ý định giết chết Mục Viêm, mặc dù hiện giờ hắn không cách nào hấp thu Tà Thần Khí Vận, nhưng đợi về sau chắc chắn có thể sử dụng, tạm thời giam Mục Viêm lại, giữ cho hắn chút hơi thở thoi thóp, sở hữu Cấm Thư trong thân thể hẳn sẽ không dễ chết như vậy.
Dạ Khinh Ưu kiểm tra Nhẫn Trữ Vật mà Mục Viêm giấu trong miệng, vui mừng phát hiện ra Băng Phách Chu Thiềm, cuối cùng cũng thả lỏng. Ánh mắt lần nữa hướng tới cửa băng trước mặt, mày khẽ nhíu.
" Chỗ này tại sao lại cho ta có cảm giác quái dị? "
Đằng sau cửa băng này ẩn chứa lực lượng khiến hắn e ngại, giống như loại cảm giác cái linh hồn trước đó muốn đoạt xá hắn. Dạ Khinh Ưu dù tò mò nhưng không muốn liều mạng, vẫn quyết định quay trở lại, hắn sẽ đợi đến khi bản thân đủ nắm chắc rồi mới tìm hiểu đằng sau cửa băng kia.
Dạ Khinh Ưu vừa bước khỏi hầm băng, Mộ Dung Khuynh Thành thương thế đã khôi phục, nàng trước đó bị hàn khí của Mộc Lăng Thiên khiến cho thân thể tổn thương cũng không phải chân chính nội thương, dùng ít thời gian liền có thể tiêu thụ hết, thậm chí còn biến một phần năng lượng hàn băng thành của nàng.
Mộ Dung Khuynh Thành thấy hắn đi ra, thập phần khẩn trương, cẩn thận nhìn không thấy Mục Viêm, đoán rằng là đã bị Dạ Khinh Ưu xử lý, cũng không có nói nhiều, hỏi.
" Vật mà đạo hữu muốn đã tìm được rồi sao? "
Nàng cẩn thận chăm chú nhìn hắn, sợ hắn đột nhiên bạo tẩu. Dạ Khinh Ưu liếc nhìn nàng, gật đầu, sau đó thản nhiên đem mấy cái Nhẫn Trữ Vật trả lại cho nàng, hắn chỉ lấy đi mình Băng Phách Chu Thiềm, còn lại đối với hắn đều vô dụng.
" Trả ngươi. "
" Cái này, chẳng lẽ… "
Mộ Dung Khuynh Thành kiểm tra bên trong mấy cái nhẫn, toàn bộ bảo vật, thánh bảo của Tuyết Tiên Thánh Địa tám phần nằm bên trong, không mất đi mấy cái. Những thứ quan trọng nhất còn chưa bị lấy đi, thậm chí hắn còn đem trả lại nàng, khiến nàng cảm thấy không an lòng, cẩn thận nhìn lại.
Chỉ thấy nam nhân thản nhiên đi đến trước mặt nàng, Mộ Dung Khuynh Thành trong lòng hoang mang, vội hỏi.
" Ngươi thật sự không cần thứ gì khác sao? "
" Dĩ nhiên có, ta cần người. "
Dạ Khinh Ưu thản nhiên đáp, chuyến đi này hắn cũng muốn hỏi thăm một chút Dạ Thiên Tuyết. Không hiểu sao lại làm Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt tái mét, nàng chợt nghĩ đến chẳng lẽ nam nhân này cũng vì đồ đệ nàng mà đến? Hoặc là vì Thánh Khí trên người đồ đệ nàng. Càng nghĩ càng sợ hãi, Mộ Dung Khuynh Thành ủ rũ, ngẩng cao đầu nhìn hắn, không hiểu sao quyết định nói.
" Nếu ngươi thật sự muốn, ta cũng có thể. "
" Có thể gì cơ??? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, không hiểu hỏi. Mộ Dung Khuynh Thành cắn chặt răng, nàng lần này hành động không có chần chừ như đối với Mộc Lăng Thiên, vì nam nhân trước mặt nàng càng thêm kinh khủng.
Nàng hít sâu một hơi, làm ra quyết định, bàn tay nhanh chóng đem ngoại bào cởi ra, toàn bộ y phục trên người nàng chẳng mấy chốc rơi xuống, chỉ còn duy nhất áo yếm và nội khố. Thân thể nàng trắng tuyết không chút tì vết, dáng người thon thả cong vút, hai ngọn đồi to tròn sau áo yếm, bên dưới cặp chân dài miên man thon thả, hấp dẫn mê người.
" Ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi không chê. "
" Hừm, tùy tiện như vậy? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn nàng, khiến Mộ Dung Khuynh Thành không thoải mái, không hiểu sao lại tức giận, nói.
" Ta không phải là nữ nhân tùy tiện, nếu không phải do ngươi không giống Mộc Lăng Thiên thì có chết ta cũng không làm. Trước đó nếu như ngươi không đến, ta cũng đem Mộc Lăng Thiên chôn cùng ta. "
" Tốt, ta đến. "
Dạ Khinh Ưu biết nàng là đang nói thật, quả đúng như lúc đó nhìn nàng tiếp cận Mộc Lăng Thiên còn muốn tự bạo, may là hắn nhanh hơn một bước. Đối diện mỹ nữ chủ động, hắn đương nhiên không từ chối, hắn chả phải quân tử, không lý gì từ chối một mỹ nữ dâng tới tận cửa, đặc biệt Mộ Dung Khuynh Thành còn rất đẹp, thân hình lẫn dung mạo, khí chất khó có nữ nhân nào trong thiên hạ có thể so sánh, dù là mấy thê tử của hắn cũng ít người có loại khí chất thanh tao như Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành mặc dù chủ động dâng hiến, nhưng nàng trước giờ chưa từng có đạo lữ, vẫn chỉ biết lo lắng nhắm mắt chờ hắn. Dạ Khinh Ưu nhìn nàng cười, biết nữ nhân này dù tu luyện gần ngàn năm nhưng chuyện này như tờ giấy trắng, vẫn là cần hắn đến chỉ dạy.
Hắn đem mặt nạ cởi ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, tiến sát tới gần nàng, Mộ Dung Khuynh Thành hé mắt nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn, trái tim chợt gia tốc, đập nhanh liên hồi.
" Thật tốt một cái anh tuấn nam nhân. "
Mộ Dung Khuynh Thành nhận ra nam nhân kia vậy mà anh tuấn như vậy, trong lòng chợt buông lỏng, nàng cũng không hi vọng lần đầu của mình lại là một cái nam nhân xấu xí. Dạ Khinh Ưu không nói hai lời, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi ngọt lạnh của Mộ Dung Khuynh Thành, cặp môi trinh nguyên mềm mại bị xâm lấn. Mỹ nữ theo bản năng giãy giụa, muốn đem hắn đẩy ra nhưng lại không có cách nào, nên đành phải ngoan ngoãn để mặc hắn bày bố.
Dần dần, Mộ Dung Khuynh Thành cũng bắt đầu quen với việc hôn, nàng hé miệng chủ động cùng hắn đá lưỡi, đôi gò bồng tùy ý nam nhân nhào nặn. Cái áo yếm bị ném xuống đất từ bao giờ, mà ngực nàng bị bàn tay to lớn của nam nhân bóp lấy truyền đến cảm giác mới lạ. Dạ Khinh Ưu bóp hai bầu ngực tròn trĩnh của mỹ nữ, ngón tay chơi đùa núm vú hồng hào, bàn tay xoa xoa cặp mông tròn bạo mãn của nàng.
" Ưm… nhẹ chút… "
Mộ Dung Khuynh Thành rên nhẹ, hai tay đặt sau lưng nam nhân, miệng thơm hé mở, điên cuồng cùng hắn cháo lưỡi. Mùi hương nữ nhân, làn da mềm mại đàn hồi, quỳnh tương ngọc dịch của mỹ nữ ngọt ngào hương vị, ngực nở mông tròn, làm Dạ Khinh Ưu sớm đã cương cứng. Hắn toàn thân y phục cởi sạch, lộ ra dương căn tràn ngập dương cương khí tức, khiến Mộ Dung Khuynh Thành lần đầu nhìn thấy, cảm giác có chút sợ hãi.
" Sao vậy, chẳng phải là nàng chủ động sao? "
" Ta… "
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Khuynh Thành nhìn thấy vật đó của nam nhân, nàng thật sự xấu hổ muốn rời đi. Bên ngoài mọi người đều coi nàng như nữ nhân lạnh lùng uy nghiêm, bối phận cao thượng. Giờ này, nàng lại giống như thiếu nữ e thẹn, lần đầu cùng tình lang làm chuyện nam nữ. Theo hắn xúi dục, nàng vươn bàn tay nắm lấy côn thịt, nó nóng hổi to dài khiến nàng có phần kinh hoảng, nghĩ đến thứ này làm sao có thể đút vào cái chỗ đó của nàng?
" Ngoan, đem nó bôi ướt. Như vậy đâm vào mới không quá đau đớn. "
Dạ Khinh Ưu chỉ dạy cho nàng, bàn tay đã luồn vào trong nội khố, ngón tay chọc vào khe âm đạo móc lấy. Mộ Dung Khuynh Thành khẽ rên rỉ, khó hiểu nhìn hắn, nàng không rõ hắn kêu nàng làm ướt côn thịt như thế nào. Dạ Khinh Ưu cảm thấy buồn bực, thật không nghĩ đến cái nữ tử này già đầu như vậy còn không biết cách làm gì, phải để hắn dạy từng thứ một, chẳng lẽ nàng ta không thèm đọc xuân cung đồ sao?
" Được rồi, để ta dạy nàng. "
" Ân. "
Mộ Dung Khuynh Thành ngoan ngoãn nghe lời quỳ trước mặt hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏ ra ngây thơ nhìn lên, hai má đỏ bừng, nghe nam nhân chỉ dạy. Nàng nhìn côn thịt dữ dằn trước mặt, hơi kháng cự một chút, thè lưỡi liếm lấy quy đầu, bàn tay băng ngọc nắm lấy gốc côn thịt vuốt ve, tay còn lại nắm lấy hai hòn ngọc dương, cẩn thận mát xa.
" Ừm… tốt, cứ như vậy. "
Nhìn vị Tông Chủ Tuyết Tiên Phủ đang ngoan ngoãn vì hắn mà bú liếm dương vật, thật làm Dạ Khinh Ưu sướng điên. Nàng không có làm trái lời hắn, thậm chí còn ngoan ngoãn học hỏi, thật không nghĩ tới thiên phú về phương diện này của nàng thật mạnh, qua mấy lần đã bú mút thành thạo. Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu hì hục há to miệng nhỏ đem côn thịt hắn nuốt nhả, đôi khi liếm láp toàn thân dương vật, lại cúi mặt dùng cái miệng nhỏ cẩn thận nuốt hai hòn ngọc dương của hắn, bàn tay liên tục sóc sóc.
Nàng thậm chí còn nhận ra hành động của mình có bao nhiêu dâm dục, chỉ đơn giản nghĩ đây chính là công pháp phòng thê cần học, dù làm nàng chán ghét nhưng nghĩ đến tương lai của học trò nên đành ngoan ngoãn thuận theo. Dạ Khinh Ưu phi thường thoải mái, hắn không có bắt ép nàng bú sâu hơn, tận hưởng vị Tông Chủ này phục vụ hắn.
Tại nơi này không có giường, hắn đành phải lấy từ trong người ra một cái, mang Mộ Dung Khuynh Thành ném lên giường, đem nội khố của nàng cởi nốt, lộ ra khe âm huyệt hồng hào, trơn bóng nhẵn nhụi. Dạ Khinh Ưu kinh ngạc nhìn, không nghĩ đến nàng vậy mà trời sinh bạch hổ, khiến hắn càng vui vẻ. Mộ Dung Khuynh Thành xấu hổ vô cùng, cảm nhận ánh mắt nam nhân nhìn nơi quan trọng của nàng khiến nàng thật muốn đi chết, dù cho trước đó chủ động bú mút côn thịt hắn, nàng còn không có cảm giác như vậy.
Dạ Khinh Ưu đem Mộ Dung Khuynh Thành lật ngửa trên giường, nằm đè lên nàng, miệng ngậm lấy núm vú, ngón tay liên tục đâm chọc âm huyệt, trêu chọc hạt le làm mỹ nữ run rẩy, bắt đầu hé miệng rên rỉ, khoái cảm mới lạ làm nàng cảm thấy thẹn thùng, hận bản thân vì sao lại thích chuyện này. Nhìn người nam nhân say mê ngậm mút núm vú mình, mà trước đó còn uy thế đè ép tất cả, dường như khiến nàng có chút tự hào, hai tay đè lên đầu hắn, sung sướmg rên rỉ.
" A… nếu ngươi thích thì ngậm lấy… ưm… a… hút đi… dù không có gì nhưng nếu ngươi thích ta sẽ cho ngươi mút thoải mái… "
Dạ Khinh Ưu quả thật không ngờ da thịt Mộ Dung Khuynh Thành lại trơn mềm, ngọt lịm như vậy, khiến hắn khó lòng dứt ra. Hắn đem hai núm vú hồng hào của nàng bôi đầy nước bọt, bàn tay bên dưới chọc cho Mộ Dung Khuynh Thành phản ứng, nàng run người nâng cao eo, như bị kích thích mạnh mẽ.
" A… đừng chọc nữa… sắp ra…. có gì đó sắp ra… không muốn… a… "
Mộ Dung Khuynh Thành cơ thể run lên, từ trong lỗ huyệt lần đầu đạt được khoái cảm, dâm thủy sôi trào phun ra ướt đẫm ngón tay hắn. Dạ Khinh Ưu biết thời cơ vừa đủ, ngồi dậy, đem côn thịt kề sát cửa huyệt, nằm đè lên mỹ nữ, đối diện khuôn mặt tràn đầy sắc dục của nàng, nói.
" Tông chủ mỹ nữ, ta đến đây. "
" Ân, đến đi. Nhẹ nhàng một chút. "
Mộ Dung Khuynh Thành sớm đã chấp nhận số phận, nàng thả lỏng người, không có kháng cự, đôi chân ngọc ngà chủ động banh ra cho hắn tiến vào. Dạ Khinh Ưu không chút chần chừ, trực tiếp cắm đầu rùa đâm vào, máu đỏ chảy ra, nét mặt mỹ nữ hơi tái, nỗi đau dù không lớn nhưng làm nàng bi thương, nước mắt từ khóe mi chảy ra, ngoan ngoãn chịu đựng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.