Lại chỉ còn một mình – Bạch Hành nghĩ thì thấy trong lòng trống rỗng, không có nơi tựa.
Tuy rằng trong lòng không ngừng phát khổ, nhưng Bạch Hành vẫn là bắt buộc mình kiên cường lên – anh còn chưa muốn chết!
Làm người vẫn phải tự lập a.
Lúc Tiểu Ngân còn ở anh vẫn luôn canh giữ ở trong phạm vi nhỏ này. Không có suy nghĩ về cái khác nhiều lắm, hiện tại xem ra loại hành vi này quả thực ngu xuẩn.
Vì thế, vào ngày hôm sau lúc Tiểu Ngân rời đi Bạch Hành cũng bắt đầu thử rời khỏi phạm vi nhỏ mà từ khi đến đây đã không rời đi.
Sau đó, vào ngày thứ ba lại lạc đường không phân biệt được mà trở về nơi đây.
Bạch Hành đau đầu nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, rừng rậm này là thế nào đây?
Nếu là Tiểu Ngân, nhất định có thể rời khỏi được…
Bạch Hành đang nghĩ thì mẫn cảm nghe được xung quanh truyền đến âm thanh sột soạt.
Anh trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là Tiểu Ngân đã trở lại?
Kích động nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền đến, điều này làm anh vừa nhìn qua lại như cục băng vỡ, sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt như tuyết.
Một con báo, thân hình cường tráng da lông màu đen bao phủ có thể nói là mỹ lệ, nhất cử nhất động đều tỏ ra sức mạnh nhanh nhẹn cùng mị hoặc, đôi mắt xanh lục xinh đẹp như bảo thạch lóe ra hào quang rực rỡ thần bí.
Đây là một loài sinh vật vô cùng sinh đẹp, nhưng đối với Bạch Hành hiện tại mà nói lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vu-dai-luc-hanh-ky/178216/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.