“Rắn này rất ngoan nha.” Lankers mở to mắt, có chút tò mò lại có chút sợ hãi nói.
Mấy người đàn ông ngồi ở cái bàn tròn trong phòng, Bạch Hành cẩn thận tỉ mỉ lấy ra con rắn nhỏ như hiến vật quý.
Mềm nhũn bò bò nằm trên mặt bàn gỗ nâu đỏ, con rắn nhỏ giống như bạch ngọc càng thêm dễ thấy.
“Nó căn bản là không có chút tinh thần mà.” Kyle đối với lời của Lankers không cho là đúng, vươn tay ở trên người còn rắn nhỏ chọt hai cái – Lankers kinh hãi la một tiếng – con rắn nhỏ vẫn không nhúc nhích, “Xem, chết cũng không động như thế. Nó có phải là ngủ đông không?”
Maude nhíu mày, “Hình như là chủng loại rất hiếm thấy, có năng lực đặc thù gì không? Nếu nói không có, cũng có thể làm một chủng loại hiếm có bán đi, giá cả đại khái là … Ưm…”
Andreu trên mặt lộ nụ cười tự nhiên bình tĩnh mỉm cười, giống như người đột ngột che môi Maude không phải anh, “Không nên để ý đến y, phạm phải bệnh nghề nghiệp.”
“À.”
Mọi người sáng tỏ gật đầu, dòng họ Orly gia tộc lớn nhất đại lục, hiểu, có thể hiểu.
“Chẳng qua con rắn này rất đẹp, Bạch, anh từ đâu kiếm nó vậy?” Buông môi của Maude ra, không để ý y trừng mắt hướng mình, Andreu đem cánh tay đáp trên vai của Lankers, tò mò hỏi.
Bé đáng yêu nguyên hình là rắn lớn màu xanh, sau khi thu nhỏ lại biến thành màu trắng sữa, cho nên…
“Rừng rậm Sương Mù.” Bạch Hành cười híp mắt trả lời.
Tay đang hướng về Bé đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vu-dai-luc-hanh-ky/1581937/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.