“Vương Lam Điền trở về thì sẽ làm được gì?”
Ta khẽ nhíu mày, tuy rằng bản thân cũng lo âu, nhưng vẫn an ủi Mộc Cận, nói với nàng là không cóviệc gì, không cần lo lắng. Mộc Cận gật gật đầu, thấy ta bình tĩnh, nàng liền thở dài, như thể làm như vậy sẽ trút được gánh nặng trong lòng. Ta áp tờ giấy trong tay lên ngực, nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, xemnước chảy róc rách, không nói gì nữa.
Ba ngày sau, ta và Mộc Cận trở về Thái Nguyên.
Tuy là cùng ở Thái Nguyên, nhưng vì không đi cùng thuyền, cho nên ta vàVương Lam Điền cũng không cùng xuất hiện. Huống hồ căn bản ta cũng không muốn cùng xuất hiện với loại người này.
Ca ca tất nhiên là ngồi xengựa đi đến bến đò đón ta. Ngoài hắn ra, còn có một người phụ nữ chừngbốn mươi tuổi, vừa thấy ta liền khóc, không ngừng lấy khăn lau nước mắt, lại kéo tay ta, nói ta dạo này đen đi gầy đi, lâu nay ở trong trườngchắc đã phải chịu khổ. Ta cảm thấy người phụ nữ này nhìn qua rất quen,sau đó nhớ tới nàng đã từng xuất hiện trong đoạn trí nhớ của thân thểnày, nếu ta đoán không sai, hẳn là mẹ của ta. Ta thử thăm dò kêu mộttiếng mẹ, khiến cho bà ấy vốn đã ngừng khóc lại bắt đầu rơi lệ, kéo tayta không nói lời nào. Ta cũng cảm thấy xót xa, sau đó đi theo nàng và ca ca lên xe. Mộc Cận bởi vì là người hầu, liền gánh đồ lên ngồi ở mộtchiếc xe khác.
Xóc xóc nảy nảy mấy canh giờ, chúng ta cuối cùng cũngvề đến Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611769/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.