Cụ thể chi tiết thì ta cũng không hiểu lắm, bất quá theo lời nói thườngngày của Mộc Cận thì ít nhiều cũng đoán được. Đương nhiên, đây cũng cóthể là do ta suy nghĩ nhiều.
Đêm thất tịch cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau, theo thường lệ, chúng ta có tiết buổi sáng. Hôm nay Đào UyênMinh đại thúc bắt đầu giảng bài, chỉ đáng tiếc ta không ngồi cùng Mã Văn Tài.
Nguyên nhân đương nhiên chỉ có một, vị trí của ta, đã bịcha Mã Văn Tài, Mã thái thú chiếm mất. Ta đành phải ngồi sau bàn củahắn.
= = Không thể tin hắn như vậy mà cũng tới giảng đường họcbài hôm nay, bất quá nếu như ta đoán không sai, hẳn là bởi vì ngườigiảng bài là Đào Uyên Minh đi.
Bất quá Đào Uyên Minh cũng khôngcảm kích, đi đến giảng đường rồi, cũng không có trèo lên bục giảng, chỉđứng ở cạnh sườn khom người hành lễ với Mã thái thú, cười nói:
“Mã đại nhân, ngài đường đường là thái thú Hàng Châu, lại chạy tới đây làm học trò của ta, thật sự là không dám thu nhận.”
Mã thái thú nghe vậy liền ngẩng đầu cười, cũng chắp tay tạ lễ, nói: “Từlâu đã nghe nói Ngũ liễu tiên sinh học vấn cao thâm, giải thích siêuphàm, hôm nay được gặp, quả thật là đã tích đức ba đời. Cái này phải làvinh hạnh của Mã mỗ.”
Mã thái thú nói xong câu này, ta tinhtường cảm thấy ánh mắt Mã Văn Tài thay đổi, như có như không nhìn chahắn, lại nhìn Đào Uyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng.
Người này làm vậy là có dụng ý gì, có ý kiến với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611750/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.