Mã, Mã Văn Tài!
Hắn đột nhiên cắt ngang một câu như vậy, làm ta rùngmình, theo bản năng định chạy trốn. Ai ngờ Mã Văn Tài một tay nắm chắccổ áo, tay kia thì ôm lấy thắt lưng của ta. Mặt của gí sát lại, dán ởbên tai ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tại sao không nói nữa,hả? Tiếp tục đi chứ, tiểu thiếp rồi đến chính thê, môn đăng hộ đối, còngì nữa? Nhà họ Vương ở Thái Nguyên thật sự là rất tốt nha.”
Ta bị hắn làm cho tay chân lạnh ngắt, đột nhiên có ảo giác đang làm chuyện xấuthì bị bắt gian. Vương Lam Điền thấy tình thế không ổn, thừa dịp Mã VănTài chỉ chú ý đến ta, vắt chân lên cổ mà chạy. Chỉ còn ta vừa vặn bị MãVăn Tài túm được, không hiểu sao có chút chột dạ, vừa định mở miệng giải thích, thì cả người đã bị nhấc lên, đẩy sát vào tường.
“Ngươi giỏithật nha, Diệp Hoa Đường. Bản công tử chạy xuôi chạy ngược vì ngươichuẩn bị hết thảy mọi thứ, vừa quay đầu lại đã thấy ngươi khẩn cấp muốngả cho Vương Lam Điền, gả cho cái tên khốn kiếp kia thì có gì hay! Ngươi coi ta là cái gì!”
“Ai, ai bảo ta muốn gả cho Vương Lam Điền!” Ta vội vàng phản bác, nói: “Là ca ca của ta, ca ca của ta muốn…”
“Thế nào, chẳng lẽ ca ca của ngươi muốn gả cho Vương Lam Điền?” Mã Văn Tàihừ lạnh một tiếng, ta đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng rồi, vội vàngđính chính: “Không không không, là muội muội của ta, muội muội của tamuốn gả…Không đúng, không ai muốn gả cho hắn! Ta chỉ là tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611741/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.