Ta nghe thấy vậy, hơi hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Lương Sơn Báđã bước từng bước lại đây, trên mặt hơi áy náy, nói với ta: “Diệp huynh, thật ngại quá, ngày hôm qua thật sự là đối…”
“Chúc Anh Đài, khẩu khí kia của ngươi là kiểu gì? Ngươi cho là ngươi đang nói chuyện với ai?”Mã Văn Tài đột nhiên tiếng lên, che trước mặt ta, hơn nữa còn cắt nganglời nói của Lương Sơn Bá. Chúc Anh Đài sắc mặt tái nhợt, liếc mắt nhìnta một cái, khuôn mặt lộ lên vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì cả.
Chỉ thấy Mã Văn Tài nhìn thẳng vào Chúc Anh Đài, lông màu nhướn cao, hừlạnh một tiếng: “Muốn chỉ trỏ chúng ta, dựa vào ngươi, cũng xứng sao?”
“Văn Tài huynh…” Ta thấy trong lời của hắn nói “Chúng ta”, đáy lòng khôngkhỏi dâng lên một cảm giác kì lạ. Chúc Anh Đài chính là người trước tiên nhận ra lời này không đúng, liền gân cổ lên:
“Mã Văn Tài, ta là nói với Diệp Hoa Đường, liên quan gì đến ngươi? Đừng có chuyện gì cũng chõ mồm vào, ngươi quản quá rộng rồi!”
“Hừ!” Mã Văn Tài lạnh lùng ngẩng cao đầu, khinh thường nói, “Chuyện của DiệpHoa Đường là chuyện của ta, ngươi trách móc Diệp Hoa Đường cũng là đangmắng Mã Văn Tài ta, cái này cũng gọi là chõ mồm vào sao?” Thời điểm hắnnói, tay đã túm tay của ta, không hề e dề để mọi người thấy rõ quan hệthân mật của chúng ta. Ta thực sự không hiểu gì cả, lại thấy phía đốidiện, Lương Sơn Bá sắc mặt trắng bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ MãVăn Tài đang nắm lấy!
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611736/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.