Sau buổi học, ta cùng Tuân Cự Bá đi trước tìm Tần Kinh Sinh. Người nàyluôn lảng tránh chúng ta, luôn cùng Vương Lam Điền đồng hành, nhưng màVương Lam Điền kia thấy ta đi qua, sợ tới mức bỏ luôn đồng bạn mà bỏchạy.
Tuân Cự Bá buồn cười, ta cũng mặc kệ hắn, đem Tần KinhSinh túm lại, kỳ quái nói: “Các ngươi thấy ta trốn làm gì?” Chẳng lẽ talà yêu quái ăn thịt người?
“Ngươi, ngươi làm gì? Ngươi đừng đánh ta!” Tần Kinh Sinh vội vàng giơ tay che đầu, bộ dạng yếu ớt sợ bị người khác đánh. Ta lại càng cảm thấy kì lạ, truy hỏi hắn vì sao lại sợ ta đánhhắn. Hỏi liên tiếp mấy câu, Tần Kinh Sinh mới run rẩy trả lời rằng, tangay cả Mã Văn Tài đều dám đánh, hắn cùng Vương Lam Điền trước đây đắctội ta không ít, vì thế nên tự nhiên sợ hãi mà trốn chạy.
Cáinày thường hay gọi là gì nhỉ? Ta cũng không phải sát thủ giết người, vôduyên vô cớ, các ngươi không trêu chọc ta, ta đánh các ngươi làm cái gì? Về phần Mã Văn Tài, đó là chẳng may ngộ thương, ta cũng đâu có cố ýđâu.
Nhưng mà ta cũng lười giải thích với hắn chuyện vônghĩa ấy, liền trực tiếp đề cập muốn hắn đổi phòng cho ta. Tần Kinh Sinh lúc đầu thực sự là không muốn cùng phòng với Mã Văn Tài, nhưng mà lúcta giơ ra một quyền đến trước mắt thì hắn liền run rẩy, sau đó lập tứclanh lẹ đáp ứng. Chúng ta ba người cùng đi tìm sư mẫu, trên đường TuânCự Bá còn vụng trộm hỏi ta, Mã Văn Tài không đến cũng không sao chứ? Tanói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611726/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.