Ta thực sự không nghĩ bản thân khi ngủ lại không biết nặng nhẹ, lại điđả thương người khác, nên vốn định ngủ trường kỉ. Ai ngờ, Mã Văn Tàikiên quyết không chịu. Sau đó ta lại đưa ra ý kiến, nếu không để ta ngủtrên sàn, trải mấy cái chăn ở dưới cũng được, hắn cũng vẫn không chịu,cứ bắt ta phải ngủ trên giường, nói rằng giường ngủ vẫn tốt sao lạikhông ngủ, cứ tự làm khổ mình mỗi ngày phải ngủ ở trường kỉ, làm cho cảngười bị đau nhức.
Thật ra hắn nói rất đúng, trường kỉ rất cứng, mỗilần thức dậy ta đều không thấy thoải mái. Hơn nữa, ta cũng hay bị ngãxuống, để lại trên người không ít vết bầm, nhưng mà…Lại nói tiếp, cũngthật kì quái, vì sao Mã Văn Tài lại biết a?
Tranh luận một hồikhông có kết quả, cuối cùng ta đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta ngủgiường cũng không phải là không được, nhưng mà ngươi không sợ nửa đêmlại bị ta đánh?”
“Đương nhiên là không sợ” Mã Văn Tài cười lạnhmột tiếng, rời giường đi thẳng đến phía sau bình phong, lôi ra một cáitrường kỉ, rồi nói, “Ta ngủ trên trường kỉ, ngươi ngủ trên giường.”
Ta sửng sốt một lúc.
“Không được!” Ta vội phản đối, “Ngươi vừa bị thương, ta thế nào lại có thể đểngươi ngủ ở chỗ đó?” Nếu ta mà để mặc cho hắn làm thế, nhất định sẽ bịcắn rứt lương tâm.
Nhưng mà biện pháp khác cũng không thể được.Cuối cùng ta thật sự không nghĩ ra cách nào, dứt khoát quyết định, vềsau trước khi ngủ, ta sẽ đem trói tay mình vào đầu giường, như vậy lúcngủ sẽ không đánh người được nữa.
Mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611724/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.