Động tác Mã Văn Tài vô lễ mà thô bạo, túm ta từ hành lang dài nghiêng ngã chao đảo bôn chạy đến tận cùng. Trên đường bóng người lay động,thần sắc hắn hoảng sợ mà kích động.
Ta không hiểu sao lạikhông có phản kháng, tùy ý hắn nắm đau cổ tay ta, kéo ta một đường chạy tới. Ngoài phòng gió rất lạnh, bất quá tay hắn lạnh hơn. Ta lén lútphản cổ tay qua tay , mở lòng bàn tay, cầm bàn tay lạnh như băng của hắn.
Mã Văn Tài bước chân rối loạn một chút, chậm rãi dừngbước, ánh mắt nhìn thẳng tay của ta. Thấy ta không chút nào tránh nénhìn thẳng hắn, vừa vội xoay qua tránh đi ánh mắt của ta, một phen bỏta ra, cũng nhanh chóng đem cái tay đã chạm qua bỏ vào trong tay áo,bản thân nghiêng ngả chao đảo chạy vào đình , ôm đầu gối ngồi ở bậcthềm trước đình dưới ánh trăng .
Ta quay đầu liếc mắt mộtcái, phát hiện Chúc Anh Đài cùng đại thúc bán trà đều đứng xa xa ởphía sau, lo lắng nhìn chằm chằm bên này, liền khoát tay ý bảo bọn họkhông cần lo lắng đi nghỉ ngơi trước, tự mình đem cá còn thừa trên bàn nướng lại một chút trong tàn hỏa , cầm tiến đến trước mặthắn, đưa về phía trước nói: “Nha, Văn Tài huynh, trước ăn một chút gìđi.”
“Ta không ăn!” Mã Văn Tài cũng không quay đầu lại, tiếp tục ôm đầu gối, buồn thanh nói, “Ta mới không ăn đồ của hắn !”
“Ta đây hiện tại đến hồ bắt giúp ngươi nha?” Ta nhức đầu, đang lo lắng có nên đi tìm đại thúc mượn lưới đánh cá một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/1611715/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.