Mặt trời hình như sắp lặn.
Ánh sáng màu đỏ ấm áp xuyên qua cửa số chiếu vào người tôi.
Tôi ôm gối ngồi ở trên thảm, điện thoại lặng lẽ nằm ở bên cạnh, phát một bài hát không biết tên.
Tôi lập tức nheo mắt lại, ngẩng đầu, nhìn thấy những đám mây bị nhuộm đỏ.
Mắt cá chân bị xích sắt làm cho đau rát, vết thương khép lại xem ra đã nghiêm trọng hơn.
Bạch Tứ cũng không biết cả ngày làm cái gì, vẫn luôn không có trở về.
Tôi chán đến phát hoảng, ngủ lại thức, thức lại ngủ.
Trong bóng tôi đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nghe có chút không ổn.
"Anh...anh đã về?"
Tôi thận trọng thử dò xét nói.
Theo tiếng "Ừm", thân hình gầy gò của Bạch Tứ từ trong bóng tối đi tới.
Tất cả ánh sáng đều chiếu vào người hắn, dường như ngay cả mái tóc bạc trắng của hắn cũng phủ lên một tầng kim quang.
Trên mặt hắn có vết thương, lông mày cùng khóe miệng đều đọng máu, trên người cũng dính đầy bụi bặm.
Lòng tôi thắt lại, nhịn không được hỏi: "Anh...anh lại làm gì?"
Hắn nhìn tôi, đem một đống đồ vật trong tay từ lan can đưa vào.
"Yên tâm, tôi không có giết người."
..........
Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?
Tôi nhất thời không biết nói tiếp thế nào, vì vậy muốn đứng dậy.
Xích sắt dưới chân cọ vào vết thương, đau đến không chịu được.
Tôi nhíu mày kêu một tiếng, rồi lại ngã trở về.
Trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tuy/2500778/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.