Hoảng hốt, lo lắng.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, từng bước từng bước đi xuống cầu thang, dần dần chìm vào bóng tối.
Vì sao lại như thế này?
Xem ra, cả ngọn núi này đều đã bị bao vây.
Nếu hôm nay tôi rời khỏi núi, Bạch Tứ chỉ có thể...có thể...
Hậu quả khó mà lường được.
Nước mắt trào ra, tôi hoảng sợ.
Tôi bước đi một cách trống rỗng, dừng lại trước một ngã quẹo, nhìn về phía lồng giam.
Chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên vách tường, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Dưới ánh sáng lờ mờ, trên vách tường là bóng của Bạch Tứ.
Hắn ngồi trên sofa, khuỷu tay đặt trên đầu gối hút thuốc, đầu cúi thấp, khói thuốc lượn lờ xung quanh.
Giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, đáng thương, cô đơn.
Hắn cố chấp nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn đi đến bước đường này.
Thật khó chịu.
Tôi ngậm lấy nước mắt, nhẹ nhàng đi qua.
Bạch Tứ nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu, đôi mắt yên tĩnh kia nhìn thẳng về phía tôi, lập tức nhíu mày: « Sao cô còn chưa đi? »
« Tôi... » Tôi nắm chặt góc áo, « người ở bên ngoài, anh cũng biết? »
Ánh mắt hắn bình tĩnh: « Vậy thì thế nào, cô không đi, chẳng lẽ muốn tiếp tục ở đây làm con tin? »
« Không phải...tôi... »
« Vậy còn không mau cút! » Vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Lòng tôi run lên, tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, lắc đầu, cuống quít giải thích:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tuy/2500751/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.