Chương trước
Chương sau
Chiếc xuồng đệm khí kia vẳng ra tiếng nói, một giọng cười lanh lảnh khô khốc vang lên: “Ha ha ha, các người thấy sọ hãi chưa? Ở giữa biển cả mênh mang, không đâu nương tựa, mặc cho người ta chém giết, giờ các người đã biết kết cục của những kẻ đối đầu vời bọn ta rồi chứ? Kẻ nào phá hoại kế hoạch của bọn ta, đều phải chết! Tạm biệt nhé, đồng chí cảnh sát!”

Kế đó, Hàn Phong nghe thấy trong tiếng sóng biển ầm ầm có tiếng xì xì như thể một lượng khí lớn được phóng ra, bất đắc dĩ, anh ta cũng phải tung mình nhảy xuống biển.

Hàn Phong vừa lao xuống biển, thì nghe “ầm” một tiếng, chiếc ca nô của họ đã nổ tung. Lúc Hàn Phong thò đầu lên, Lãnh Kính Hàn cười bảo: “Cậu đoán sai rồi.”

Hàn Phong tức tối: “Ghét thật, không ngờ lại bắn ngư lôi ở khoảng cách gần như vậy.” Anh ta nhìn về phía xa, nói tiếp: “Đó rốt cuộc là thứ gì nhỉ? Tôi chưa thấy bao giờ, hình như là thuyền vũ trang không người lái, cái thứ ấy, chỉ Mỹ mới có hay sao ấy.”

Lãnh Kính Hàn gắt gỏng: “Giờ thì mặc xác nó là cái gì đi, ở dưới nước cậu cầm cự được bao lâu?”

Hàn Phong đáp: “Chẳng biết nữa, sao hả, ông anh không định biowi trở về đấy chứ?”

Lúc này, phía xa lại vang lên tiếng cười, vẫn là giọng nói the thé ấy: “Ha ha, nơi này cách bến cảng hai mươi tư dặm, bơi được về thì cũng coi như là mình đồng da sắt đấy, hai anh cảnh sát, các anh cứ ở đây mà ngắm nước đi nhé? Chúng tôi phải đi đây. Hả, cái gì vậy…”

Hàn Phong ngoác miệng ra chửi: “Có nhẽ đâu thế, bọn chúng nhìn thấy chúng ta à, trên chiếc xuồng nhỏ ấy có máy quay, mà còn là máy quay hồng ngoại.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Chỉ cần bọn chúng không có cách nào tấn công chúng ta là tốt rồi.”

Lại nghe trên xuồng có một giọng nói khác vang lên: “Mày làm cái gì vậy? Mau làm cho xong đi.”

Giọng the thé kia nói: “Tôi đang tìm nguyên nhân, sao lại không thể điều khiển được thế này? Nó, nó, hoàn toàn tự hoạt động rồi.”

Giọng nói khác lại cất lên: “Thằng ngu, đây là tàu chở dầu đấy, đừng có mà gây ra chuyện gì.”

Giọng the thé kia đáp: “Vâng, vâng, tôi đang điều chỉnh lại phần mềm, xong ngay đây, xong ngay đây.”

Hàn Phong đột nhiên chỉ tay về phía trước: “Mau nhìn đi, chiếc xuồng chuyển hướng rồi.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Ồ, nó quay trở về à?”

Hàn Phong cười cười: “Nhưng mà, hình như bọn chúng không thể điều khiển được nữa rồi, hì hì, đây chính là chỗ hay ho của khoa học kỹ thuật đấy.”

Giọng nói còn lại vang lên: “Mày làm cái trò gì đấy, thế là thế nào? Nó quay đầu lại rồi, nó! Nó! Nó! Chuẩn bị làm gì thế! Chết tiệt, mau dừng lại, mau làm nó dừng lại đi!”

Giọng nói the thé kia nói: “Không được, không dừng lại được, không được rồi.”

Hàn Phong đột nhiên kêu lên: “Nhanh nhanh nhanh nhanh, bơi ngược trở lại.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Lại gì nữa hả?”

Hàn Phong gắt: “Cứ bơi theo tôi là được rồi, nếu không muốn thành mồi cho cá.”

Hai người bơi về hướng ngược lại với chiếc tàu chở dầu, Lãnh Kính Hàn vẫn ở phía sau hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Bọn họ lại nghe thấy tiếng phát ra từ loa trên chiếc xuồng: “Đến rồi! Trời đất ơi!”

Hàn Phong nói: “Đừng dừng lại, cứ bơi thôi, bơi được bao xa thì bơi, đến khi nào anh không thể bơi được nữa thì thôi.”

“Ầm!” Một tiếng nổ như sấm rền, đinh tai nhức óc, mặt biển đột nhiên bị chiếu sáng đỏ rực, Lãnh Kính Hàn ngẩng đầu lại, chỉ thấy con tàu chở dầu khổng lồ gãy ra làm đôi, trông như một con quái thú phun lửa đang giãy giụa lần cuối trước khi tắt thở, ánh lửa ngập trời cùng với tiếng nổ ầm ầm, đợt sau giữ dột hơn đợt trước. Từ chiếc xuồng không người lái kia, chốc chốc lại vang lên tiếng kêu the thé kinh hoàng, cùng với tiếng gào khóc bi thảm như ngày tận thế. Đồng thời, cũng phóng thẳng về phía tàu chở dầu, biến mất trong ánh lửa.

Lãnh Kính Hàn kêu lên: “Nhìn xem, tàu chở dầu nổ rồi! Trời đất, thế này là thế nào?”

Hàn Phong cuống quýt giục giã: “Đừng ngoảnh đầu nhìn lại, mau bơi về phía trước, xoáy nước khi con tàu ấy chìm sẽ kéo chúng ta xuống đáy biển đó.”

Còn tàu chở dầu dần chìm xuống, tuy xoáy nước không lan đến chỗ bọn Hàn Phong, nhưng những con lớn cũng đẩy họ trồi lên, thụp xuống, quăng quật hai người một phen. Sóng gió cuối cùng cũng lặng xuống, Hàn Phong thở hồng hộc nói: “Rốt cuộc cũng qua được rồi, cái này gọi là ăn gió nằm sương đấy có phải không?”

Lãnh Kính Hàn nói: “Vừa mới nhận được nửa cái mạng về, cậu vẫn còn tâm trạng đùa cợt à, mau nói cho tôi biết, tại sao tàu của chúng lại chìm?”

Hàn Phong đáp: “Bởi vì, tàu đến đón bọn chúng là tàu chở dầu. Chỉ dựa vào điểm này có thể đoán định, con tàu ấy hẳn sẽ bị cho nổ, bằng không, ở vùng biển này có bao nhiêu tàu bè quốc tế, sao chúng lại phái ra một con tàu chở dầu dễ cháy nổ đến đón người cơ chứ?”

Lãnh Kính Hàn nhìn ngọn lửa hừng hực trên mặt biển, nói: “Xem chừng, bọn chúng không thoát được rồi.”

Hàn Phong gật đầu: “Nổ dữ dội như thế, dầu chảy xuống biển cũng không kịp.”

Lãnh Kính Hàn lại nói: “Chim chết thì cất cung, thỏ hết thì thịt chó. Chúng ta sẽ phải nghĩ đến chuyện kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này sẽ không để lại bất cứ manh mối nào mới đúng. Giờ tính sao đây?”

Hàn Phong nói: “Tuy hắn đã cho nổ hết thuộc hạ của mình, nhưng lại cứu chúng ta cái mạng đấy.”

Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Sao lại nói thế?” Hàn Phong cười khì khì: “Anh sẽ biết nhanh thôi.”

Khi họ được tàu tuần tra cứu lên, người phụ trách tìm kiếm nói: “Nếu không phải trông thấy có cháy lớn, chúng tôi thật tình cũng chẳng tìm nổi các anh đâu.”

Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn thay bộ quần áo ướt sũng trên người ra, sau đó, Lãnh Kính Hàn hỏi: “Tình hình ở bến cảng giờ thế nào rồi?”

Một viên cảnh sát biển đáp: “Bên bến cảng đang đấu súng giữ dội lắm, chúng tôi có ba thuyền sang đó tăng viện rồi, nghe nói bên cảng quốc tế Đông Phương còn đánh nhau ác liệt hơn.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Được, chúng ta lập tức trở về xem sao.”

Hàn Phong nằm sõng soài ra sàn tàu: “Tôi cho rằng chúng ta nên đến bệnh viện nghỉ ngơi đã.”

Thuyền trưởng nói: “Được, để tôi phái một ca nô đưa các anh trở về.” Dứt lời, anh ta chỉ huy tàu đi tìm kiếm những người sống sót, đồng thời khống chế ngọn lửa.

Về đến bến cảng Tân Hải, Lãnh Kính Hàn nhảy khỏi ca nô, hỏi ngay một viên cảnh sát đang tham chiến: “Tình hình thế nào rồi?”

Viên cảnh sát dẫn đội họ Trương, anh ta đáp: “Cục thế đã được chúng ta khống chế, tiêu diệt rất nhiều phần tử khủng bố, giờ chỉ còn lại một nhóm nhỏ chia nhau bỏ chạy thôi, chúng tôi đã chia ra chặn lại rồi. Cơ sở của bọn chúng không ngờ lại ở trong một chiếc công ten nơ, thật là không thể tin được.”

Lãnh Kính Hàn giục: “Đi, mau đi xem xem.”

Trong chiếc công ten nơ được cải tạo lại toàn là đầu mẩu thuốc lá, bốn chiếc giường ba tầng chiếm mất một nửa không gian, một chiếc bàn có lắp đèn, mấy chai rượu, một ít đồ dùng sinh hoạt nhét dưới gầm giường. Trên vách công ten nơ chi chít móc treo, chắc để treo vũ khí, trong góc còn một số lớn đạn dược chưa qua sử dụng, các nhân viên cảnh sát đang kiểm tra thống kê.

Đội trưởng Trương nói: “Chúng tôi còn phát hiện được cái này, hình như là tiền mặt bọn chúng chưa kịp vận chuyển đi, các anh lại đây xem.”

Nói đoạn, anh ta ném cho Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn mỗi người một cọc, toàn là tiền giấy một trăm đồng. Hàn Phong nhẹ nhàng bóc ra xem, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này?” Cả cọc tiền, không ngờ chỉ có tờ trên cùng và dưới cùng là thật, ở giữa toàn giấy trắng chỉ có hoa văn ngoài rìa mép.

Đội trưởng Trương nói: “Tôi không biết, những tên bị bắt sống khai phụ trách trông coi số tiền mặt này chứ cũng không biết gì. Chúng đều trực tiếp nghe lệnh từ Đinh Nhất Tiếu, những chuyện khác vẫn còn đang thẩm vấn.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Tại sao lại là tiền giả nhỉ? Chẳng lẽ tiền thật đã bị chuyển đi rồi?”

Hàn Phong lên tiếng: “Đi xem tù binh thế nào.”

Đội trưởng Trương đưa tay dẫn đường: “Mời đi theo tôi.”

Ba người bước ra khỏi công ten nơ, ba chiếc xe vũ trang của quân đội có vẻ vừa hoàn thành nhiệm vụ, dừng lại trên bến cảng, người trên hai chiếc xe nhảy xuống báo cáo tình hình với sĩ quan chỉ huy ngồi trên xe còn lại.

Đột nhiên, Lãnh Kính Hàn chỉ về phía đằng xa: “Có người!” chỉ thấy một bóng người nhấp nhoáng rồi biến mất.

Đội trưởng Trương hỏi: “Một đứa trẻ con à?”

Hàn Phong cũng lên tiếng: “Dáng người sao quen thế?”

Khoảng cách quá xa, họ nhìn không được rõ lắm. Lúc này, Lý Hưởng đang ôm vai chạy tới, gào lớn: “A Bát đấy, mau đuổi theo, đừng để hắn chạy mất.”

Lãnh Kính Hàn chạy lên đón, hỏi: “Sao rồi? Cậu không sao chứ? Lâm Phàm đâu?”

Lý Hưởng đáp: “Tôi không sao, mặc kệ tôi, Lâm Phàm bị thương nhẹ, cảnh sát đã kịp thời xử lý vết thương cho cậu ta rồi. Có mấy tên đã chạy mất, tôi từ nãy vẫn đuổi theo A Bát, bị hắn đánh cho bị thương, xem ra lần này hắn còn ghê gớm hơn lần trước. Nhưng hắn cũng bị thương rồi, không chạy nhanh được đâu.”

Lúc này, một chiếc xe con hiệu Opel màu bạc mạnh mẽ chen qua hàng rào phong tỏa của xe cảnh sát, chạy một mạch về phía trước. Hàn Phong và Lý Hưởng gần như cùng lúc nhảy lên một chiếc xe vũ trang của quân đội, Lãnh Kính Hàn lớn tiếng quát: “Đừng để cậu ta lái xe.”

Nhưng ông đã chậm một bước, Hàn Phong ngồi vào ghế lái, cười nói: “Chúng tôi sẽ đuổi kịp bọn chúng thôi.” Lời vừa dứt, chiếc xe đã lao vút đi như một mũi tên.

Lý Hưởng ôm cánh tay, hậm hực: “Cái tên khốn khiếp đó, mấy hôm nay tôi vẫn nghiên cứu Bát Cực quyền mà cậu bảo, lần này không hiểu hắn lại đổi sang dùng quyền pháp gì, cận chiến rất mạnh. Lúc nãy các cậu thấy hắn chạy đi đâu rồi?”

Hàn Phong đáp: “Yên tâm, chiếc xe này chắc chắn là đi đón hắn, cứ bám theo là hắn không chạy đi đâu được.”

Chiếc Opel phía trước vừa giảm tốc độ ở chỗ rẽ, liền trông thấy một bóng người chui tọt vào qua cửa sổ xe, ngay sau đó, chiếc xe tăng tốc, lao vút đi. Hàn Phong cũng biến sắc mặt, thốt lên: “Nhanh quá!”

Lý Hưởng nói: “Đúng thế, trong phim cũng không có tốc độ nào nhanh đến thế.”

Hàn Phong đã đạp ga hết cỡ, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, chiếc Opel đã không còn tăm tích, Hàn Phong tức tối giậm chân, hỏi: “Đây là xe khỉ gì vậy! Sao mà chậm thế!”

Lý Hưởng đáp: “Xe thiết giáp loại ZSL92, vận tốc cao nhất là 88km/h, độ dốc cao nhất leo lên được là 32 độ, có thể vượt tường cao 55cm.”

Hàn Phong gào lên: “Trời ơi, vẫn tốc 88km/h, thế thì làm sao đuổi được?”

Lý Hưởng nói: “Những lúc nãy ở chỗ đó chỉ có loại xe này thôi, năm chiếc xe cảnh sát của chúng ta đã bị phá hủy trong chiến đấu, hỏa lực của bọn chúng quá mạnh, bằng không cũng đâu cần phải điều xe vũ trang đến.”

Hàn Phong nói: “Thì ra là vậy, tôi biết rồi, anh ngồi cho vững đấy nhé!”

Lý Hưởng kêu lên: “Cậu làm gì thế! Phía trước hết đường rồi!”

“Ai bảo là hết đường?” Hàn Phong giậm mạnh chân ga, “ầm” một tiếng, xông thẳng vào cửa một hàng tạp hóa, húc sập nửa bức tường, rồi từ phía sau lao sang một con phố khác. Chiếc xe thiết giáp lắc lư dữ dội, anh ta đắc ý nói: “Đây chẳng phải đường thì là gì?”

Lý Hưởng há hốc miệng: “Trời đất, cậu húc đổ cửa hàng nhà người ta rồi.”

Hàn Phong nói: “Thế à? Ngồi cho vững vào!” “Ầm” một tiếng, chiếc xe lại xuyên ngang qua một khu phố. Chiếc xe Opel kia dường như cũng đã trông thấy xe thiết giáp của bọn Hàn Phong, hai chiếc xe chạy song song tiến về phía trước, chỉ khác là chiếc xe Opel chạy trên đường cái, còn xe thiết giáp thì cứ húc vào nhà dân mà mở ra một con đường riêng.

Mặc dù vậy, chiếc xe Opel vẫn nhanh hơn xe thiết giáp một chút.

Lý Hưởng kêu lên: “Bọn chúng lên cầu rồi.”

Hàn Phong nói: “Không sao, đuổi kịp mà.”

Lý Hưởng kinh hãi: “Cậu, cậu, cậu làm gì thế? Phía trước là sông Nhập Hải đấy, hết đường rồi.”

Hàn Phong nói: “Yên tâm, ôi chà…” chiếc xe thiếc giáp như một chú đại bàng xếp cánh từ bờ đê nagwn nước triều cao mấy chục mét mạnh mẽ lao “ùm” xuống sông.

Một thoáng sau, chiếc xe lại nhô lên khỏi mặt nước, gầm xe phun ra bóng nước “ọc ọc ọc” rồi chạy xuôi theo dòng nước, Lý Hưởng toàn thân ướt sũng, miệng phun nước sông phì phì: “mặc dù đây là xe dùng được cả trên bờ lẫn dưới nước, nhưng cậu cũng không thể lái kiểu ấy được, từ độ cao như thế lao xuống, nhỡ lật xe thì sao!”

Hàn Phong chỉ lo lái xe, cười cười đáp: “Có lật đâu, cứ tin vào kỹ thuật của tôi đi.”

Lý Hưởng nói: “Hồi trước rốt cuộc cậu làm cái gì thế? Có loại người nào lái xe như cậu không?”

Hàn Phong nghiến răng cười: “Bám chặt vào, chúng ta sắp lên bờ rồi!”

Chiếc Opel thấy phía trước bị chặn, phía sau lại có xe khác đuổi tới, không còn đường nào chạy, liền quay đầu chui xuống một bãi đỗ xe ngầm. Xe thiết giáp từ một mé khác của bãi đậu xe húc tường lao vào, đuổi theo sát sạt.

Rốt cuộc cũng đuổi kịp chiếc xe đó, Hàn Phong dừng xe lại nói với Lý Hưởng: “Bọn chúng có vũ khí đấy, súng của anh đâu?”

Lý Hưởng gục đầu vào cửa xe nôn ọe, chỉ thấy dạ dày nhộn nhạo của lên, thầm nhủ: “Sếp Lãnh nói thật có lý, sau này không bao giờ ngồi xe thằng này lái nữa.”

Những xe khác cũng mau chóng đuổi tới, vây kín các đường thoát xung quanh, có hai chiếc xe còn bật đèn pha lên, một người nhảy xuống xe quát: “Người ở trong nghe đây, các anh đã bị bao vây, mau xuống xe đầu hàng đi!”

Quát liền ba lần cũng không thấy có phản ứng, Hàn Phong không chờ được nữa, bèn thử cho xe thiết giáp lại gần, vẫn không thấy động tĩnh gì, Lý Hưởng bấy giờ mới hỏi: “Trong xe hình như chỉ có một người?”

Hàn Phong nheo mắt nhìn kỹ, thấy người ở trong xe ngồi nghiêng, dựa vào ô cửa, bèn hỏi: “Chẳng lẽ đã chết rồi?”

Lý Hưởng nhắc nhở: “Cẩn thận chút, có thể chúng lại giở trò.”

Người ở trong các xe khác cũng chầm chậm tiến gần, vẫn không thấy có gì khác thường, Hàn Phong nhảy xuống xe, đi tới trước chiếc Opel: “Bên trong không còn ai nữa rồi, chỉ có một người chết thôi. Nhanh lên, mau lục soát xung quanh, đừng để tên còn lại chạy mất, các anh phải chú ý, tên này có thể là một người lùn.”

Anh ta vừa mở cửa xe thì thấy một người bên trong ngã nhào ra cạnh cửa, Hàn Phong biến sắc mặt kêu lên: “A Bát!” Anh ta sờ tay vào động mạch cổ A Bát, nói tiếp: “Đã chết rồi.”

“Gì hả!” Lý Hưởng không dám tin là thật, cũng chạy lại. Quả nhiên là A Bát, vết máu trước ngực đã bắt đầu khô đi, có lẽ chết được một lúc rồi.

Quần áo của A Bát bị rách toạc, hai mắt trợn trừng, tựa hồ đến lúc chết cũng không tin hung thủ sẽ ra tay với mình.

Hàn Phong liếc mắt nhìn: “Một dao đâm vào ngực, hoàn toàn không kịp phản ứng, rõ ràng là do người quen thực hiện, chắc hắn vừa lên xe là bị giết luôn, nhìn vết máu này thì ít nhất cũng chết được hai mươi phút rồi.”

Lý Hưởng thấy thật khó hiểu, A Bát là một tên cực kỳ lợi hại, võ công còn xếp trên mình một bậc, tuy hắn đã bị thương nhẹ, nhưng muốn đâm hắn đâu phải chuyện dễ. Thế mà Hàn Phong nói lúc hắn chết hoàn toàn không kịp phản ứng gì, vậy thì tốc độ vung dao của tên hung thủ kia phải nhanh đến chừng nào chứ? Anh ta còn đang nghĩ miên man thì Hàn Phong đã liếc mắt nhìn vào trong xe: “Đây là gì vậy?”

Đột nhiên, anh ta chun mũi hít mạnh mấy cái, lập tức nói với Lý Hưởng: “Mau nằm xuống”, đoạn tung mình nhảy ra, đông thời ấn đầu Lý Hưởng, đè nằm rạp xuống đất, sau khi anh ta hoàn thành một loạt động tác này, các cảnh sát vân còn cách xa cả chục mét.

“Ầm…” Mặt đất chấn động, chiếc Opel bay thẳng lên không trung, rơi xuống rồi vỡ làm hai nửa, tất cả mọi người đều nhao nhao nằm xuống. Một lúc sau, cả bọn mới lần lượt bò dây, Hàn Phong thở dài: “Thật đáng tiếc, giờ thì chẳng còn tí manh mối nào nữa rồi.”

Lý Hưởng hỏi: “Lúc nãy anh phát hiện được gì à?”

Hàn Phong đáp: “Chắc là chữ A Bát viết, để lại trên mặt ghế, tôi thấy một chữ “tam”, đang chuẩn bị xem thêm thì ngửi thấy mùi thuốc nổ.”

Lý Hưởng nói: “Người nào mà lại giết A Bát nhỉ. Á, ôi cha.” Anh ta vừa rồi kích động vung cả tay lên, giờ đành đau đớn đè cánh tay bên phải xuống.

Hàn Phong nói: “Xem ra, trận chiến đấu ở đây xong rồi.”

Lý Hưởng đồng tình: “Đúng thế, không biết bên Hạ Mạt thế nào.”

Hàn Phong thở dài: “Đáng tiếc, thuộc hạ của tên chủ mưu thật sự đều bị hắn giết hết cả rồi.”

Lý Hưởng kêu lên: “Gì hả? Đinh Nhất Tiếu cũng chết rồi à?”

Hàn Phong gật đầu: “Ừm, tàu của chúng bị nổ, chắc là không sống nổi đâu. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước nhé.”

“Cậu không đợi sếp Lãnh à? Vả lại, vẫn chưa tìm thấy tên hung thủ giết A Bát cơ mà?”

“Không tìm được đâu, hắn đi theo tuyến đường này thì sớm đã có kế hoạch rồi, bãi đỗ xe này hình như có khá nhiều lối ra, thực chất không thể phong tỏa được.”

“Vậy cậu đi đâu?”

Hàn Phong nhếch mép cười: “Tôi phải đi nghỉ ngơi đây.”

Lúc này, sở công an tĩnh lặng như tờ, gần như tất cả các cảnh sát đều tham gia hành động đêm nay, khu vực nhà ở của cán bộ cũng hết sức im ắng. Một bóng đen lẻn vào khu nhà ở của cán bộ sở công an, vừa lên đến tầng sáu, hắn đột nhiên phát hiện có hai cảnh vệ đứng ở hành lang, dáng người thẳng tắp. Bóng đen lùi lại, lấy ra một vật hình ống gắn lên một khẩu súng.

“Tạch, tạch” hai tiếng, chưa kịp phản ứng gì, hai cảnh vệ đã ngã xuống. Bón đen kia kéo hai người ra gần thùng rác ở góc khu nhà, dùng thùng rác giấu xác, rồi lên lại tầng sáu, phòng 602. Thấy cửa phòng khóa chặt, hắn rút ra một sợi dây thép, nhẹ nhàng mở khóa, không phát ra bất cứ tiếng động nào, đoạn cầm súng lẻn vào trong, đưa mắt nhìn quanh, không có ai!

Trong nhà đang bật đèn, nhà vệ sinh cũng có đèn. Bóng đen là một tên mặt ngựa, để chòm râu nhỏ, mặc áo phông màu đen, trên tay cầm một khẩu súng lục có gắn giảm thanh. Hắn nhẹ nhàng nhích từng bước một về phía nhà vệ sinh, rồi đột ngột kéo cửa chĩa súng vào, nhưng vẫn không thấy người. Trong nhà vệ sinh vẫn còn nước đọng, xem ra người trong nhà này vừa mới tắm xong. Tên mặt ngựa cầm súng rẽ sang phòng ngủ, cửa phòng đóng, nhưng qua khe cửa vẫn có ánh sáng hắt ra. Bên trong rốt cuộc có người hay không? Gã áo đen do dự giây lát, dúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân, bèn lập tức lao qua phòng khách nấp vào ban công tối tăm, kéo một mảnh rèm nỉ che người.

Lại có tiếng sột soạt vâng lên, một người khác nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén đi vào. Lần này, người đi vào vừa cao vừa gầy, mặc áo phông trắng bị cháy thủng lỗ chỗ, đầu tóc rối bù, như vừa đi đánh trận về. Gã cầm súng kia kinh hãi trong lòng, thầm nhủ: “Hàn Phong!”

Hàn Phong cũng ngó nghiêng xung quanh một hồi, lẩm bẩm nói: “Cảnh vệ chạy đi đâu hết rồi? Nhưng mà thế cũng được.” Anh ta ngó các phòng khác, chỉ thấy nhà vệ sinh vẫn sáng đèn, trong phòng ngủ cũng có ánh sáng hắt ra, không khỏi mừng ra mặt, xoa tay nói: “Thì ra vừa mới tắm xong, hay quá đi mất.”

Gã cầm súng tướng Hàn Phong sẽ vào phòng ngủ, nào ngờ anh ta lại đi thẳng ra ban công. Hắn ta chĩa nòng súng nhắm vào cửa ra ban công, thầm nghĩ: “Nếu có gì không ổn, cứ giải quyết tên Hàn Phong này rồi tính sau.”

Hàn Phong ra chỗ lan can, hiển nhiên không hề phát hiện ra gã kia, chỉ cúi người nhìn ra bên ngoài, rồi lộ vẻ mừng rỡ, lẩm bẩm: “Tốt quá, quả nhiên bên ngoài ban công chính là sân thượng của tòa nhà bên cạnh, chốc nữa mà bị phát hiện thì nhảy từ đây xuống, chắc chắn cô nàng sẽ không nhìn thấy mình.”

Gã áo đen kia đã mấy lần định nổ súng, nhưng Hàn Phong chẳng chịu đứng yên phút nào, người cứ như gắn lò xo, không ngừng lắc qua lắc lại, nếu không thể một phút lấy mạng ắt sẽ làm kinh động đến người trong nhà. Thấy Hàn Phong không dừng một khắc, lại rón rén đi tới phòng ngủ, gã cầm súng kia khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Thì ra là tìm sẵn đường lui cho mình. Thằng này lại giở trò gì nữa đây?”

Chỉ thấy Hàn Phong rạp người lên khe cửa phòng ngủ, dán mắt vào khe hở, nhìn say sưa, gã cầm súng thầm cười khẩy: “Thì ra là rình trộm. Tốt nhất là cứ ở yên đó, để tao một phát kết liễu đời mày luôn.”

Hắn thò súng ra khỏi tấm rèm nỉ, chĩa vào kính cửa sổ, ngắm đúng người Hàn Phong. Lúc này, Hàn Phong khó nhọc nuốt nước bọt thành tiếng “ừng ực”, người trong phòng lập tức cảnh giác, gắt gỏng hỏi: “Ai đấy?”

Chỉ thấy Hàn Phong lao ra khỏi phòng ngủ, không nghĩ ngợi gì dã nhảy phắt từ lan can xuống. Gã cầm súng quan sát từ đầu chí cuối, thầm nghĩ: “Đây là đường thoát rất tốt.”

Đột nhiên, hắn trông thấy một cô gái tay cầm khăn tắm chạy ra, trên tóc vẫn còn cài lược, có vẻ như đang chải đầu. Hắn hiếu ra, cô gái này chính là mục tiêu của mình, nữ sĩ quan cảnh sát của phòng cảnh sát hình sự, Long Giai.

Long Giai ra phòng khách, thấy xung quanh không có động tĩnh gì, chỉ là cửa nhà bị mở. Cô liếc nhìn qua khe cửa, thấy hai cảnh vệ canh giữ mình đã mất tăm hơi thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, vừa cảnh giác bèn nghe có người khẽ nói: “Đứng yên ở đó.”

Long Giai hơi nghiêng đầu, liền trông thấy một gã mặt ngựa đứng ở ban công đang cầm súng giảm thanh chĩa vào mình. Hắn ta một tay cầm súng, tay kia thò vào túi quần lấy ra một tấm ảnh, đối chiếu lại một lượt rồi mỉm cười nói: “Xin lỗi nhé, sĩ quan Long Giai.”

“Bịch…” Đột nhiên bên ngoài ban công có tiếng động, hình như ai đó ở tầng trên ném thứ gì xuống. Gã cầm súng thoáng phân tâm, Long Giai tức thì chộp lấy cơ hội này, giơ chân hất một chiếc sô pha ra, ké đó thuận tay ném luôn chiếc lược giắt trên tóc về phía hắn. Sô pha đập vào chân gã cầm súng, hắn ta phải đòn, lập tức bắn trả, nhưng lại bắn trượt, rồi bị chiếc lược ném trúng tay, chẳng hiểu sao, khẩu súng lại rơi mất. Lúc này, Long Giai đã nhảy hai bước lên ghế, tung mình đá trúng cằm sưới hắn ta. Gã mặt ngựa ngã ngửa, văng ra ban công, lúc hắn đứng lên dựa được vào thành lan can thì trên tay Long Giai đã cầm chắc khẩu súng.

Long Giai lạnh lùng hỏi: “Nói mau, ai phái ngươi đến giết ta?”

Gã mặt ngựa cười lạnh lùng, chẳng buồn trả lời, rồi đột nhiên ngửa người ra sau, lộn một cái nhảy ra khỏi ban công. Hắn biết, bên dưới ban công này chính là sân thượng của tòa nhà bên cạnh.

Long Giai biến sắc mặt, vội ngăn lại: “Đừng nhảy!” Nhưng cô đã chậm một bước, chừng ba bốn giây sau, chỉ nghe “bịch” một tiếng, như thể một túi nước lớn từ tầng sáu rơi thẳng xuống mặt đường cái. Long Giai không vội đuổi theo tên hung thủ, vì không ai từ độ cao này rơi xuống mà không chết, huống hồ tên kia lại còn ngã ngược, cô hờ hững cất tiếng: “Ra đây đi, Hàn Phong!”

Không ai trả lời, Long Giai lại nói: “Anh mà không ra, tôi sẽ dùng súng này bắn gãy tay anh, để anh rơi xuống giống như tên sát thủ vừa nãy.”

“Hả…” tiếng kêu bàng hoàng vang lên đầy khoa trương, chỉ thấy một cánh tay thò lên từ lan can bên ngoài ban công, bám chắt lại thành lan can, kế đó là một cái đầu cùng nụ cười ngượng nghịu. Hàn Phong nhảy vào ban công, vỗ vỗ tay: “Hầy dà, sao lại bị cô phát hiện rồi.”

Long Giai lạnh lùng: “Nhìn trộm người khác thay quần áo, ngoài anh ra có còn ai làm chuyện vô bổ ấy nữa đâu?”

Hàn Phong đáp: “Nói gì thì nói, tôi lại cứu cô một mạng nữa đấy, cô muốn bào đáp thì cũng đâu cần phải trưng cái bộ mặt ấy ra với tôi chứ?”

Long Giai cắn môi, giơ cao khẩu súng, nghĩ ngợi giây lát rồi đổi sang tay trái, cốc mạnh lên đầu Hàn Phong một cái: “Không phải tại anh tôi cũng không khốn khổ đến vậy, nhiệm vụ tối nay cũng không được tham gia nữa!”

Hàn Phong rặn ra một nụ cười: “Không thể nói vậy được, sao lại tại tôi chứ, đấy là vì vụ án này, nói cho cùng, vẫn là vì các người thôi mà. Tôi đã bảo rồi, chỉ là lúc đầu đau khổ một tí tẹo, sau này dần dần sẽ đỡ.”

Long Giai ủ rũ: “Giờ cả sếp Lãnh cũng nghi ngờ tôi nữa.”

Hàn Phong đáp: “Chứng cứ quá đầy đủ, không thể không nghi ngờ cô được.”

Long Giai rơm rớm nước mắt, buồn bã nói: “Anh lúc nào cũng bắt nạt tôi.”

Hàn Phong vội chống chế: “Sao lại là tôi bắt nạt cô, cô có đai đen ngũ đẳng Judo, cô không bắt nạt tôi đã là may phước cho tôi rồi đấy.”

Long Giai nói: “Nhưng lúc này, sát thủ cũng truy sát tôi, người trong cơ quan đều nghi ngờ tôi, nếu đến lúc đó cả anh cũng không thừa nhận, thế thì tôi…”

Hàn Phong nghe nói cũng mủi lòng: “Sao lại thế được. Tôi biết cô trong sạch mà, tôi cũng biết tên sát thủ kia tại sao lại muốn giết cô, chuyện này cô không cần phải lo.”

Long Giai hỏi: “Sao hắn lại tự nhảy xuống vậy?”

Hàn Phong đáp: “Vừa lên lầu, tôi đã phát hiện ra xác của hai cảnh sát canh giữ cô rồi, tôi có nhắc nhở bọn họ mặc áo chống đạn mà họ không nghe. Tên sát thủ giấu họ trong thùng rác ở lối đi mà quên mất mấy cái thùng rác ấy đã cũ nát lắm rồi, máu có thể thấm ra bên ngoài. Lúc tôi đi lên lại trông thấy có người đang từ từ đóng cửa, ánh sáng hắt ra từ khe cửa chầm chậm biến mất, sợ hắn gây bất lợi cho cô, thế nên mới đi thật nhanh để phát ra tiếng động. Vừa mở cửa, tôi liếc mắt một cái đã phát hiện ra tên đó nấp ngoài ban công, hắn dùng một mảnh vải rách để che mặt mình, nhưng lại để tóc ló ra ngoài. Vì vậy, tôi cố ý ra ban công nói, bên ngoài chính là sân thượng của một tòa nhà khác, nhảy một cái là sang được, vả lại, còn đích thân nhảy một lượt cho hắn nhìn, hắn bèn tưởng thật, chậc, đúng là ngu ngốc. Có điều, kỹ năng bắn súng của tên này rất chuẩn, hai cảnh sát kia đều bị một phát súng vào đầu.”

Long Giai thở dài, cúi người định nhặt cái lược gỗ dưới đất lên, miệng nói: “Vậy phải gọi điện cho cảnh sát một tiếng. Ối!” Cô chau mày lại, khẽ kêu lên. Tên sát thủ kia bắn rất chuẩn, tuy bị chệch nhưng chỉ là chệch khỏi vị trí chi mạng, viên đạn vẫn trúng cánh tay Long Giai, Long Giai vừa cử động tay đã đau đớn ra mặt.

Hàn Phong lập tức bước lên một bước, giơ hai tay ra, hỏi với giọng lo lắng: “Cô bị thương à?”

Long Giai hốt hoảng kêu lên, như đang đối diện với kẻ địch nguy hiểm: “Anh đừng qua đây!” Đồng thời lùi lại một bước. Một bước kia của Hàn Phong vừa khéo giẫm lên khăn tắm của Long Giai, Long Giai lùi lại, chiếc khăn tắm vốn không lấy gì làm chắc chắn kia, “soạt” một tiếng tuốt xuống đất, thân thể ngọc ngà của cô hoàn toàn phơi bày trước mặt Hàn Phong. Hàn Phong há hốc miệng, hít vào một hơi khí lạnh, tựa hồ quên cả hô hấp, đứng đờ ra tại chỗ, giữ nguyên tư thế giơ hai tay ra như một bức tượng đá.

Long Giai phản ứng cũng khá nhanh nhẹn, việc đầu tiên cô làm không phải che đậy chỗ nào, mà là giơ súng lên ra lệnh: “Nhắm mắt vào, bằng không tôi nổ súng đấy!”

Câu nói này vốn rất có sức uy hiếp, nhưng đối với Hàn Phong dường như lại vô hiệu, mắt Hàn Phong vẫn mở to hơn cả chuông đồng, đừng nói là nhắm mắt, sợ rằng dùng kim khâu cũng chẳng khâu vào nổi. Long Giai ném súng sang một bên, tát “bốp” vào mặt anh ta, song Hàn Phong chẳng hề đổi sắc, vẫn cứ nhìn chằm chằm, như sợ hễ chớp mắt thì người sống sờ sờ tước mắt mình sẽ biến mất vậy.

Long Giai bấy giờ mới đưa tay nhặt khăn tắm, quấn vào trước ngực, nhưng cảm giác đau nhói tim khiến cô không sao cầm chắc được, chiếc khăn tắm lại tuột tay rơi xuống đất. Lúc cô chuẩn bị nhặt khăn tắm lên lần thứ ba, Hàn Phong đã tranh trước một bước, cầm lấy chiếc khăn.

Long Giai ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phong, Hàn Phong cũng đang nhìn cô, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn chớp mắt. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Long Giai bất đắc dĩ đành nhắm mắt lại, lồng ngực phật phồng dữ dội, chỉ thấy tim mình đập “thình thịch thình thịch”, mà không phải, là toàn thân cùng với trái tim như bị một thứ xung động nào đó dẫn dắt, đều đang nảy lên “thình thịch thình thịch”.

Hàn Phong tham lam nhìn thêm mấy lượt, rồi mới chậm rãi choàng chiếc khăn tắm lên ngực Long Giai, mặt cô lúc này đã nóng bừng lên như có lửa đốt, mỗi lần ngón tay Hàn Phong chạm vào da, cô đều vô thức run lên khe khẽ. Hàn Phong liếc nhìn vết thương của Long Giai, viên đạn chắc là bắn trúng khóa cửa chống trộm, bật vào sau vai trái của cô, rồi kẹt lại đó. Hàn Phong nhìn tấm lưng cô, viên đạn không xuyên qua, nhưng tấm lưng mịn màng như lụa, trắng muốt như ngọc ngà ấy lại khiến anh không nhẫn tâm quấn nốt chiếc khăn tắm che cho cô.

Hàn Phong chỉ thấy mồm miệng khô ran, gan ruột rối bời, tay anh ta run run, một bên khăn tắm lại trượt xuống. Hàn Phong nhìn tay phải của mình, bàn tay ấy không ngờ không khống chế nổi, ngón tay run lẩy bẩy, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được cảm giác thế nào là tay chân luống cuống.

Bàn tay run rẩy của Hàn Phong nắm một góc khăn tắm, không biết là lại đụng phải chỗ nào. Long Giai đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, lí nhí quát: “Anh vẫn chưa nhìn đủ à.”

Hàn Phong nhất thời lắp bắp, song vẫn đáp: “Chưa, chưa.”

“Anh…”

Hàn Phong vội lấp liếm: “Tôi, để tôi giúp cô gắp đạn ra trước đã.” Anh ta bế bổng Long Giai đặt lên giường, cảm giác cơ thể trong tay mình hết sức mềm mại mịn màng. Long Giai từ đầu chí cuối vẫn nhắm tịt mắt, dường như Hàn Phong muốn làm gì, cô cũng lặng lẽ chấp nhận.

Hàn Phong đặt Long Giai xuống, lập tức chạy vào bếp mở vòi nước xối lên mặt, lên đầu, tự nhủ: phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Nhưng đã xối nước lạnh như thế nào, vẫn cứ cảm thấy một luồng hơi nóng sôi lên trong cơ thể, khiến anh ta khó chịu vô cùng.

Hàn Phong chuẩn bị qua loa rồi mang vào một bát sứ, cồn, dao nhỏ và cái nhíp. Lúc vào phòng, thấy Long Giai đang cắn môi, yêu kiều lườm mình, Hàn Phong giật thót: “Đừng nhìn tôi như vậy được không, tay tôi sẽ run đấy.”

Long Giai ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hàn Phong không ngờ cũng nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu động dao: “Cố chịu nhé, hơi đau đấy.”

Long Giai cắn chặt khăn tắm, môi hồng răng trắng trông xinh đjep vô cùng, cô chầm chậm xoay người sang bên, khiến chiếc khăn tắm kia có cũng như không, một thân thể phụ nữ trưởng thành phơi bày hoàn toàn trước mặt Hàn Phong, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên một sức quyến rũ chết người. Hàn Phong khử trùng vết thương hai lần, dùng con dao nhỏ gảy khẽ, khêu viên đạn ra. “A!” Long Giai vẫn không chịu được, kêu lên thành tiếng.

Hàn Phong nói: “Xong, xong rồi, phải đi bệnh viện tiêm nữa.”

Long Giai ngẩng đầu lại, trông thấy các thứ trên tay Hàn Phong, nào là bông tẩm cồn đựng trong bình thuốc kháng sinh, kẹp có móc, băng gạc… đầy đủ cả, cô hỏi: “Sao anh lại có những thứ này? Anh là bác sĩ hả?”

“À… chuyện này à…” Hàn Phong đáp, “vì tối nay phải chiến đấu mà, tôi sợ bị thương, thế nên tự chuẩn bị một ít đồ cấp cứu.”

Long Giai mỉm cười: “Con người anh, tại sao cứ thần bí như vậy? Có lúc thì giống như cái gì cũng biết, có lúc lại như chẳng biết cái gì. Anh có thể cho tôi biết rốt cuộc hồi trước anh làm gì được không? Tôi từng đến chỗ anh ở, bà chủ ở đó nói, lúc dọn đến anh chẳng có gì cả, mà tiền thuê phòng cũng hầu như là sếp Lãnh trả hộ. Bọn họ gần như không bao giờ thấy anh ra ngoài hoạt động, càng không thấy anh liên hệ với bất cứ ai, ngày nào cũng chỉ ăn rồi ngủ, hiếm khi làm chuyện gì khác, xem ti vi thì anh chỉ xem thời sự và các loại quảng cáo; mỗi ngày ít nhất anh ngủ mười bốn tiếng; anh chưa bao giờ lao động; nếu không có người mang cơm cho, anh có thể nhịn mấy ngày liên; anh cũng rất mất vệ sinh, bẩn mấy bừa mấy cũng chẳng can hề gì, chỗ anh ở chẳng khác nào bãi rác vậy. Lúc nghe bà chủ nói những chuyện ấy, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, một người làm sao mà sống được trong hoàn cảnh đó. Anh rúc ở chỗ ấy, có phải đang trốn chạy gì không? Với năng lực của anh, muốn sinh tồn trong xã hội này cũng đâu phải việc khó khăn gì chứ? Anh có nghe tôi nói không vậy?”

Long Giai ngoảnh đầu lại, thấy Hàn Phong cười cười nhìn mình, như thể thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, bấy giờ cô mới nhớ ra mình đang nằm đè lên khăn tắm, phơi bày cả tấm lưng ra trước mắt anh ta. Long Giai vội quay đầu đi, chỉ sợ Hàn Phong nhìn ra được bí mật trong lòng mình. Ngón tay Hàn Phong trượt từ gáy Long Giai, dọc theo xương sống đi xuống, cảm giác như điện từ đầu ngón tay lan tỏa đi khắp chân thân, anh mắt anh ta bỗng trở nên nóng bỏng, bèn cúi xuống nhẹ hôn lên mặt Long Giai, má Long Giai sớm đã đỏ rực lên như ráng mây cuối trời…

Lúc này, trong văn phòng luật sư của Đinh Nhất Tiếu, một bóng đen đang kiểm tra máy tính cá nhân của họ Đinh, miệng lẩm bẩm: “Hừ, Đinh Nhất Tiếu, con sói chưa thuần dưỡng này không ngờ lại nuốt mấy chục triệu sau lưng ông. Sớm biết như vậy, đêm nay không nên đánh chìm con tàu ấy, tuy mấy chục triệu chỉ là con số nhỏ, nhưng mà kể ra cũng tiếc thật đấy.”

Điện thoại di động của y đổ chuông, bóng đen rút ra một thiết bị phát thanh trông như cái bút, đặt nó lên cổ họng mình, tiếng nói phát ra nghe như âm thanh máy móc. Bàn tay cầm điện thoại ấy nhỏ nhắn như tay phụ nữ. Giọng y rít lên khe khẽ: “Gì hả? Mày thất bại à?”

Người ở đầu bên kia yếu ớt nói: “Xin lỗi ông chủ, lẽ ra tôi thành công rồi, nhưng Hàn Phong lại đột ngột xông vào.”

Giọng nói kim khí đáp: “mày nói là, Hàn Phong đột nhiên xông vào phá hoại hành động của mày?”

“Vâng, tôi vừa vào nhà thì hắn vào theo, nhìn lén nữ cảnh sát kia thay quần áo, lại làm kinh động cô ta, khiến tôi thất bại, còn gạt tôi nhảy từ tầng sáu xuống.”

“Không thể nào, lúc này nếu hắn không ở bến cảng thì cũng ở bãi dỗ xe dưới lòng đất, trận chiến bên đó vẫn chưa kết thúc, sao hắn lại đột nhiên trở về khu nhà tập thể của sở công an được?”

“Tôi không biết, nhưng thật sự hắn đã trở về. Tôi nhảy từ tầng sáu xuống, may mà có mái che nắng ở tầng bốn đỡ cho một cú, lại mắc vào giá phơi quần áo ở tầng hai nên mới giữ được cái mạng này đấy. Tôi đã nhắc ông từ trước rồi mà, nhờ Mạng Đen là chắc ăn nhất, giờ thì nói gì cũng quá muộn rồi.”

“Đồ ngu, mời Mạng Đen phải tốn biết bao nhiêu tiền mày không biết chắc? Tao nuôi chúng mày có tác dụng gì hả!” Y tức tối tắt điện thoại, ngồi trên ghế của Đinh Nhất Tiếu nhắm mắt định thần một lúc, rồi nghi hoặc lẩm bẩm: “Không phải chứ? Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra sơ hở gì rồi? Không thể nào. Nhìn trộm Long Giai thay quần áo? Chậc, thằng lỏi đó, tìm được nhược điểm trong phòng tuyến tâm lý của Long Giai rồi sao? Hay là chỉ nhân lúc người ta sơ hở mà lấn tới? Không ngờ lại trùng hợp như vậy. Nếu đã thế thì cũng hết cách rồi, nhân lúc hắn còn chưa phát hiện…”

Bóng đen thành thạo nhập địa chỉ trang web vào, máy tính hiện lên hình nền đen sì, hắn ta di chuyển con trỏ chuột, chọn “Tiếng Trung” trong phần phương thức nhập liệu, rồi điền hai chữ “Long Giai” vào ô mục tiêu ám sát. Ánh sáng màu lam nhạt từ màn hình hắt ra, chiếu sáng một cái miệng đang cười ghê rợn. Y thầm nhủ: “Chắc chắn Hàn Phong sẽ truy hỏi Long Giai xem ai muốn giết cô ta, nhưng Long Giai chỉ có thể cắn răng nói không biết, mà cô ta dúng là không biết thật! Như vậy, sẽ chỉ càng khiến Hàn Phong thêm nghi ngờ, ha ha!” Nghĩ tới đoạn đắc ý, y không nhịn được vỗ tay bồm bộp.

Hàn Phong ôm eo Long Giai, mở mắt thao láo, đêm hôm qua tựa như một giấc mộng, nhưng Long Giai vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh ta, tóc cô dính vào mặt anh, đôi má vẫn còn thoang thoảng mùi hương. Hàn Phong vừa cử động cánh tay, Long Giai đã tỉnh giấc, song cô không muốn mở mắt ra, cũng không muốn nhúc nhích, chỉ sợ hễ cử động sẽ phá tan cảm giác này, cái cảm giác như được ngâm mình vào suối nước nóng, dễ chịu không thể tả thành lời khiến cô cứ mong nó kéo dài mãi mãi. Đây là lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên tiếp xúc với một cơ thể xa lạ ở khoảng cách gần như vậy. Hàn Phong vuốt ve tấm lưng mịn màng của Long Giai, nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi, còn giả bộ ngủ nữa à?”

Long Giai mở mắt, nhìn gương mặt như đứa trẻ lớn đầu của Hàn Phong, đặt tay lên vai anh ta, hỏi: “Tại sao, tai sao cái gì anh cũng biết?”

Hàn Phong cười cười: “Khoảnh khắc đầu tiên khi thức dậy, nhịp tim và nhịp thở của em đều thay đổi, ở khoảng cách gần thế này, những thay đổi ấy không giấu được người đang thân mật với em đâu.”

“Nếu không phải đã đích thân đến chỗ ở của Hàn Phong, dù thế nào mình cũng không thể tin được là anh ấy lại ở nơi đó, Hàn Phong, anh phải ưu tú hơn những người khác nhiều chứ, nhưng rốt cuộc anh muốn che giấu điều gì đây?” Long Giai u uất thầm nhủ, áp sát người vào lồng ngực Hàn Phong, hỏi: “Hàn Phong, anh có sẵn lòng thay đổi không? Vì em?”

Hàn Phong hôn lên trán cô: “Thực ra, anh lúc nào cũng đang thay đổi.” Anh ta ngửa mặt nhìn trần nhà, nói tiếp: “Không chừng một ngày nào đó, anh sẽ thay đổi đến chính bản thân mình cũng không thể nhận ra được nữa.” Dứt lời, anh ta thở dài: “Thực ra, làm người như thế nào không hề quan trọng, con người sống trên đời này chỉ cần vui vẻ là được, có phải vậy không?”

Long Giai không khỏi tò mò hỏi: “Vậy thì, Hàn Phong trước đây, rốt cuộc là người như thế nào?”

Cánh tay đang ôm Long Giai siết chặt thêm, Hàn Phong không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: “Em có biết, tại sao Lãnh Kính Hàn trở thành bạn anh không?”

Long Giai lắc đầu, Hàn Phong đáp: “Chính là vì, ông ta chưa bao giờ hỏi về quá khứ của anh, mặc dù ông ấy biết được một số việc, nhưng cũng không nhiều hơn bọn em là bao nhiêu đâu.”

Long Giai hơi hụt hẫng: “Cả em cũng không thể biết sao?”

Hàn Phong lắc đầu: “Không phải không cho em biết, mà là sợ em nhất thời không thể chấp nhận nổi, em có biết không, Lãnh Kính Hàn cũng phải mất ba năm mới tiếp nhận được sự thật rằng anh có tồn tại đấy. Sau này dần dần em sẽ biết, giờ vẫn còn sớm lắm.”

Nghe Hàn Phong nói vậy, Long Giai vui như hoa nở trong lòng, lén che miệng cười. Nhìn dáng điệu thiếu nữ e lệ đấy, Hàn Phong lại càng yêu thương cô tha thiết, dịu dàng đan tay vào mái tóc mềm mại của cô. Long Giai khẽ hỏi: “Kể cả thế, chẳng lẽ anh không thể ăn mặc tử thế một chút à? Bộ dạng của anh thế này, làm sao theo đuổi con gài được.”

Hàn Phong cười cười: “Không phải đã theo đuổi được rồi sao?”

Long Giai giận dỗi: “Cái anh này, nếu đổi lại là hoàn cảnh khác, đảm bảo chẳng có cô nào chịu chạm vào anh đâu.” Cô dí tay vào trán Hàn Phong, nũng nịu: “Anh ăn mặc kiểu quái fij như thế, là muốn thu hút sự chú ý của người khác à?”

“Em biết đấy, anh thông thường không tiếp xúc với người khác, anh còn chưa học được cách làm thế nào giao tiếp với người khác nữa cơ.”

“Vậy anh làm sao lại cùng em, cùng em…”

“Anh tính cả rồi, em thích anh mà.”

Long Giai biến sắc mặt: “Chuyện này cũng tính toán được? Anh tính thế nào mà ra được?”

Hàn Phong cười cười: “Không thể nói cho em, nói xong rồi em hận anh chết mất.”

Long Giai túm lấy tay Hàn Phong, đặt ngang miệng làm bộ cắn: “Anh có nói hay không?”

“Anh nói anh nói, nhưng nói xong em không được cắn đấy nhé.”

“Anh mà nói năng không ra gì, xem em có cắn anh không.”

Hàn Phong hít sâu một hơi: “Thực ra, đàn ông và phụ nữ, đã định sẵn sẽ thu hút lẫn nhau, đây là nhân tố cơ bản để duy trì giống nòi, chẳng ai thay đổi được. Sự tiếp xúc được sinh ra một cách chậm rãi, ban đầu là sờ đầu, chạm vai, nếu đối phương không tỏ vẻ khó chịu đặc biệt thì đó chính là một kiểu biểu thị chấp nhận, tần suất cơ thể tiếp xúc nhiều hơn, có thể kích thích hormone của hai bên tiết ra nhiều hơn, thậm chí còn phát triển đến mức dộ hễ nhìn thấy đối phương là có phản ứng hưng phấn, xét trên quan niệm đạo đức hiện nay, nếu hôn hít, vuốt ve đều chấp nhận được, vậy thì… vậy thì… cũng có thể như thế kia rồi. Từ phản ứng của em khi tiếp xúc thường ngày, từ thái độ và ngôn ngữ của em lúc nói chuyện với anh, không khó đoán được em thực sự thích anh. Tuy rằng có lẽ bản thân em cũng không biết tại sao mình lại thích, nhưng khi anh xuất hiện và lại gần em, có thể em sẽ có phản ứng rõ rệt. Đầu tiên, đồng tử mắt của em xuất hiện hiện tượng co giãn, đó là phản xạ có điều kiện khi bị kích thích của hệ thần kinh trung ương, sau đó, hơi thở và nhịp tim của em đều thay đổi, chỉ cần quan sát kỹ lưỡng thì không khó phát hiện, dù em che đậy thế nào cơ thể cũng không biết nói dối. Do tiếp xúc một thời gian dài, các phân tử ở bộ phận tiếp xúc trên cơ thể anh và em sẽ xuất hiện sự dung hợp lẫn nhau, ion âm và ion dương hút nhau. Hơn nữa, nói sâu thêm thì, chu kỳ sinh lý của em là vào khoảng ngày 27 hàng tháng, mười lăm ngày trước kỳ kinh nguyệt, chính là giai đoạn động dục của em, đó là thứ còn sót lại trong cơ thể mỗi người phụ nữ từ thủa chúng ta còn là động vật, cũng là điều kiện cần để sinh sôi nảy nở. Đến thời kỳ động dục, nhiệt độ cơ thể em sẽ cao hơn bình thường từ một đến hai độ, lượng hormone tiết ra đạt đến mức cao nhất, điểm hưng phấn đối với kích thích cảm quan sẽ vượt quá ngưỡng thông thường, đồng thời khu vực giải tỏa hưng phấn thì thu nhỏ lại, thời gian hưng phấn kéo dài. Vào thời điểm ấy, chỉ cần kích thích nhẹ nhàng, không cần phải dùng lời nói khơi gợi, em cũng không kiềm chế nổi, cũng có nghĩa là…” Hàn Phong đột nhiên ngưng bặt, cảm thấy bên cạch mình ngùn ngụt sát khí, anh ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Long Giai.

Long Giai lạnh lùng: “Anh dùng phương pháp suy luận này chiếm đoạt được không ít phụ nữ rồi đúng không?”

Hàn Phong phát ra một tiếng “ọc” trong họng, giơ hai ngón tay lên: “Không… không hề, em, em là người đầu tiên, anh thề… anh, anh thề!”

Nhưng hai ngón tay của Hàn Phong giơ lên, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào cũng giống như một dấu hiệu thắng lợi, Long Giai nói: “Có ai thề cái kiểu anh không!” Dứt lời, liền cắn mạnh một cái.

“Á!” Hàn Phong kêu lên thảm thiết, lúc giơ tay nhìn lại, anh ta thổn thức: “Chảy, chảy máu rồi!”

Long Giai vuốt ve vết thương trên cánh tay ấy, nhe răng ra hỏi: “Đau không?”

Hàn Phong cố gượng cười: “Không, không đau lắm.”

Long Giai lại u oán liếc nhìn Hàn Phong, ủ rũ nói: “Em biết, anh và bọn em vốn không phải cùng một loại người, em không thể giữ anh lại được. Nhưng mà, em vẫn mong anh có thể thường xuyên nhớ đến em.”

Hàn Phong nâng mặt Long Giai lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Tại sao lại nói thế, cứ như là nhất định anh sẽ rời bỏ em vậy.”

Long Giai mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại đổi sang rầu rĩ, trông tội nghiệp vô cùng: “Còn phải nói nữa à. Em thường nghĩ xem mình sẽ phó thác cuộc đời cho một người đàn ông thế nào, em vốn không hi vọng anh ấy quá ưu tú, cũng không mong muốn anh ấy quá đẹp trai, mà chỉ hi vọng gặp được một người bình thường, có công việc tương đối yên ổn, có thể nuôi sống bản thân và gia đình, quan trọng nhất là phải yêu gia đình, yêu em, thế là đủ rồi. Nhưng khi nhìn thấy anh, em lại không thể kiềm chế được bản thân, mỗi lần anh suy nghĩ, em đều thở dài vì mình không theo kịp tư duy của anh. Khi anh cùng với những cô, những cô gái khác, em đều giẫn dữ vô cớ, em cũng không biết mình bị làm sao nữa, cứ như ma xui quỷ khiến vậy, Thân phận của anh quá đỗi thần bí, ở anh có quá nhiều bí ẩn, em nôn nóng muốn biết tất cả mọi điều về anh, muốn biết quá khứ của anh, muốn biết cuộc sống của anh. Biết rõ anh là một tên xấu xa, nhưng em vẫn muốn ở bên cạnh anh, cho dù chỉ có thể ở bên anh một ngày rồi chết đi, em cũng bằng lòng.” Long Giai nói tới đây đã hơi nghẹn ngào, gục vào Hàn Phong, đấm nhẹ lên ngực anh ta, nức nở: “Hàn Phong là đồ khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”

“Ừ!” Hàn Phong thở dài một tiếng, ôm chặt lấy Long Giai, áp mặt vào mặt cô, dịu dàng hứa hẹn: “Yên tâm đi, tuy rằng có lẽ anh không giống như trong tưởng tượng của em, nhưng mà, anh sẽ không khiến em thất vọng đâu.” Hai người lại dụi đầu dụi tai nhau một lúc, Long Giai kể về quá khứ của cô, thuở nhỏ cô ở trong cô nhi viện được mọi người quan tâm chăm sóc thế nào: “Hồi bé, em ở với các cô trong cô nhi viện, mặc dù họ đều đã lớn tuổi, cũng không đẹp lắm, nhưng lại rất thương trẻ con. Thuở bé, họ vừa là cô giáo, vừa là người thân của em…”

Bàn tay Hàn Phong lướt qua má Long Giai: “Em lặp lại câu nói vừa rồi đi!”

Long Giai ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đầy nghi vấn của Hàn Phong, bèn hỏi: “Sao thế? Em đang nói các cô giáo ở cô nhi viện hồi nhỏ, vừa giống cô giáo, lại vừa giống người lớn trong nhà mà.”

Hàn Phong đáp: “Không biết, anh cảm thấy mình từng nghe câu tượng tự ở đâu đó rồi, nhưng không nhớ ra. Rốt cuộc là ai nói câu này nhỉ?” Hàn Phong vén mấy sợi tóc mây lên, để mùi hương nhàn nhạt vương vấn nơi cánh mũi, đột nhiên buông một câu: “Giai Giai, em có biết tại sao ljai có sự tồn tại của phòng cảnh sát hình sự không? Tại sao nơi khác không có phòng cảnh sát hình sự, chỉ mỗi Hải Giác là có?”

Long Giai ghé miệng vào sát tai Hàn Phong, hơi thở phả ra thơm ngát: “Không biết.”

“Đó là do địa hình đặc thù của Hải Giác. Thành phố Hải Giác ba mặt giáp biển, còn lại một mặt thì bị núi non và rừng rậm nguyên sinh chiếm cứ, dù đi đường thủy hay đường bộ cũng dễ dàng vượt qua biên giới. Vì vậy, Hải Giác đã trở thành cửa ngõ để các phần tử tội phạm quốc tế đột nhập vào Trung Quốc, cũng trở thành trạm trung chuyển và tập kết, phân tán các loại hàng cấm, đặc biệt là sau khi Hồng Kông trở về Trung Quốc năm 1997, nó liền nhảy vọt lên trở thành thị trường tội phạm sôi nổi nhất vùng Đông Bắc châu Á. Đây là một thành phố tội ác, những vụ án lớn chấn động cả nước, thậm chí là chấn động thế giới thường hay khởi phát từ đây. Để tấn công tội phạm một cách hữu hiệu, những năm 1980 người ta thành lập một phòng cảnh sát hình sự, tương tự như tổ trọng án Hồng Kông và phòng cảnh sát đặc biệt của Nhật Bản vậy. Nó là một cơ quan chấp pháp độc lập với hệ thống chấp pháp, lại có quyền điều động các cơ quan khác, chuyên môn đối phó các vụ án đặc biệt lớn và nghiêm trọng. Tiền thân của nó là Đại đội điều tra đặc biệt, năm 1999 đổi tên thành phòng Cảnh sát hình sự, sự thành lập của nó quả thật đã ngăn ngừa được một số hành vi phạm tội mang tính hủy diệt. Thế nhưng, bọn tội phạm khắp thế giới vẫn coi nơi này là thiên đường của chúng, vì lúc này, thị trường lớn nhất châu Á, thậm chí nhất thế giới, chính là Trung Quốc, sản phẩm phổ thông là thế, mà sản phẩm phi pháp cũng vậy. Thành phố cảng này, chính là cánh cửa lớn duy nhất để chúng vươn bàn tay đen của mình ra khắp Trung Quốc.”

Long Giai ngạc nhiên hỏi: “Sao nah biết rõ thế? Cả em cũng có biết những chuyện này đâu.”

Hàn Phong đáp: “Lãnh Kính Hàn nói một chút, ngoài ra anh cũng biết một chút. Nói tóm lại, nơi này đâu đâu cũng là hiện trường phạm tội cả.”

Long Giai hỏi: “Chính vì nguyên nhân này, anh mới ở đây làm thám tử có phải không?”

“Thám tử?” Hàn Phong cười hì hì, thở dài: “Anh không biết, đây là lần đầu tiên anh điều tra vụ án đấy, không ngờ đụng phải vụ gai góc thế này. Chậc, vụ án nhỏ quá thì chán, án to quá cũng phiền phức, làm không khéo có khi cái mạng cũng chẳng còn.”

Long Giai cười cười: “Em có thể bảo vệ anh mà, đừng quên em có đai đen ngũ đẳng Judo đấy.”

Hàn Phong rúc vào ngực Long Giai, hạnh phúc nói: “Anh biết mà, ở bên cạnh em, anh an toàn lắm.”

Long Giai lại cốc cho Hàn Phong một cú, thầm mắng: “Đây là kiểu đàn ông gì thế không biết.”

Hàn Phong kêu oai oái: “Anh tưởng quan hệ của chúng ta dã có cải thiện rồi chứ, sao em vẫn cứ nặng tay thế, cứ như đánh kẻ thù vậy, gõ nhiều hỏng mất đầu óc đấy.”

“Em vừa nghĩ đến một vấn đề. Em hỏi anh, cô nhà báo đi theo đưa tin kia, sao mấy hôm nay không thấy cô ta đâu hả?”

Hàn Phong ngẩn người, dè dặt nhìn Long Giai, lại bắt gặp ánh mắt bừng bừng sát khí, bèn nhủ thầm không ổn rồi, lúc này trả lời nhất định phải cần thận, hễ nói sai một chữ là tai họa ập xuống đầu ngay. Anh ta cười ha hả nói: “Cô ấy à… anh đuổi đi rồi.”

“Tại sao?” Long Giai hờ hững nói.

“Tại vì… tại vì…” Hàn Phong lúng túng, đột nhiên nói: “Vì cô ấy không đẹp bằng em.”

Long Giai vốn đang định đanh mặt cũng phải phì cười, nhưng rồi lập tức nghiêm mặt lại ngay: “Cô ấy có đến hay không, thì liên can gì đến chuyện cô ấy và em ai đẹp hơn chứ, anh chỉ giói nói lung tung.”

Hàn Phong tiếp tục: “Mặc dù trông cô ấy rất xinh xắn, nhưng quá chuộng trang điểm, không giống em, em giản dị hơn, lại đjep tự nhiên, vẻ đẹp của cô ấy đều nhờ trang điểm cả; cô ấy giỏi đi xã giao, có lúc tương đối tùy tiện, nhưng cũng bộc lộ cuộc sống cá nhân của cô ấy chắc chắn có vấn đề, không được thuần khiết như em, cô ấy là tiểu thư nhà giàu, cuộc sống xa hoa mà cũng khá cởi mở, anh có thể chắc chắn cô nàng từng có rất nhiều bạn trai, khả năng tự lo và tự bảo vệ mình của cô ấy cũng không bằng em. Hai người đều rất đẹp, nhưng dù về khí chất hay tố chất, cô ấy kém xa em.”

Long Giai rốt cuộc cũng phải mỉm cười: “Miệng anh bôi mật hay sao vậy? Chuyện gì anh cũng dùng phương pháp suy luận ấy hả?”

Hàn Phong thầm vuốt mồ hôi lạnh, hòn đá trong lòng giờ mới rơi xuống, ngấm ngầm thở hắt ra: “Qua ải rồi.”

Long Giai đột nhiên kêu lên: “Chết rồi, chuyện hai cảnh sát tối qua anh báo án chưa?”

Hàn Phong trợn mắt: “Quên rồi.”

Long Giai giục: “Mau dậy đi, lập tức báo cho sở công an. Còn nũa, cả đêm anh không về, sếp Lãnh chắc chắn đang đi tìm khắp nơi đấy. Vả lại, anh cũng nên rửa mối oan này cho em đi.”

“Nhưng anh cho rằng tạm thời em vẫn cứ bị nghi ngờ thì hơn.”

“Cái gì?” Long Giai bất mãn. “Anh đã nói sau khi bắt được Đinh Nhất Tiếu, anh sẽ tìm ra được tên nội gián thực sự, sau đó giúp em nói rõ ràng, rửa sạch hiềm nghi. Anh định nuốt lời hả?”

“Đừng nóng, anh vẫn cần em dùng thân phận này giúp anh điều tra một số việc, những việc này chỉ có thể điều tả trong bóng tối mà thôi. Việc của em, anh sẽ nói với Lãnh Kính Hàn, nhưng những người khác vẫn phải giữ bí mật. Nhớ kỹ, việc em phải điều tra rất quan trọng với vụ án này.”

“Chuyện gì mà rất quan trọng?”

“Em điều tra xem…”

Long Giai biến sắc mặt: “Tại sao lại điều tra chuyện này?”

“Em không cần biết tại sao, đến lúc đó viên cảnh sát cnah giữ em sẽ thả cho em đi. Hôm nay có thể bọn anh sẽ đến Thiên Nhai, hy vọng lúc về em đã điều tra rõ ràng. Nhớ kỹ, việc em điều tra, tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết đấy nhé.”

Long Giai gật đầu: “Vâng.”

Hàn Phong đừng dậy: “Sau khi anh đi, em hãy gọi điện báo cảnh sát, em biết phải nói thế nào rồi đấy, những chuyện còn lại sẽ có người xử lý.” Nói đoạn, Hàn Phong đi ra cửa. “Hàn Phong!” Long Giai gọi giật lại, âu yếm dặn: “Anh cẩn thận nhé.”

Hàn Phong mỉm cười tự tin: “Yên tâm đi.” Anh ta ngước nhìn ánh ban mai mới bừng lên nơi chân trời, nói bằng giọng đầy hi vọng: “Trong mắt anh, vụ án này đã kết thúc rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.