Chương trước
Chương sau
Type: HaDiepKhanh
Phòng cảnh sát hình sự, Hàn Phong cầm chai nước suối Phan Khả Hân mua tu ừng ực, không buồn bận tâm nghe Lãnh Kinh Hàn nói gì.
Lãnh Kinh Hàn nói: “Hiện giờ mọi khâu giám định kỹ thuật đều đã hoàn thành.Chúng tôi có thể loại trừ khả năng ngoại lực dẫn nổ, hiện trường khôngcó bất kỳ dạng chất nổ nào, cả tình huống mà cậu nói cũng có thể bỏ qua. Vì từ góc độ kỹ thuật, xe bọn họ khi đó vẫn đang chạy, duy trì tốc độ100km/h không hề giảm tốc, trước khi vụ nổ xảy ra cửa kính xe đều đóngkín, làm sao có chuyện bị người bên ngoài tập kích được. Có thể giảthiết thế này, chiếc Mercedes-Benz đang chạy nhanh thì đột nhiên bìnhkhí bắt lửa, chỉ trong giây lát lửa bùng phát, dẫn đến nổ tung!”
Hàn Phong nói: “Ừm.” Lãnh Kính Hàn tiếp tục: “Chúng tôi đã đối chiếu mẫurăng, xác nhận người chết chính là Lâm Chính và tài xế của anh ta. Hiệngiờ thượng cấp đang đem áp lực từ các phía đổ cả lên đầu chúng tôi,người nhà của Lâm Chính thì quả quyết anh ta bị mưu sát. Mà hôm đó cậutới hiện trường tìm được bao nhiêu đầu mẩu thuốc lá như thế, cậu nóixem, chuyện này nên bắt tay từ đâu? Chúng tôi thậm chí không còn manhmối nào mà điều tra nữa.”
Hàn Phong nhíu mày nói: “Phải, chuyệnnày thực là quá thần bí, không để lại bất kỳ manh mối nào có thể lầntheo cả. Hiện giờ manh mối duy nhất chính là túi đầu mẩu thuốc lá kia,nhưng số đầu lọc đó thì nói lên điều gì chứ? Khó thật, đúng là quá khó.”
Lãnh Kính Hàn gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, phía bên kia cậu điều tra ra manh mối gì chưa?”
Hàn Phong nói: “Bên đây cũng đứt hết manh mối rồi, tôi đang sầu não lắm.”
Lãnh Kính Hàn trừng mắt quát: “Vớ vẩn, Khả Hân rõ ràng bảo với tôi, các cậu có rất nhiều phát hiện mới.”
Hàn Phong sững người, nói: “Thế ư? Ôi chao, đấy anh xem, tôi một thân mộtmình đầu tắt mặt tối, nhiều chuyện cũng chẳng nhớ nổi nữa.”
Lãnh Kính Hàn rốt cuộc vỡ lẽ: “Cậu đang uy hiếp tôi.”
Hàn Phong hớp một ngụm nước suối, nói: “Gì chứ? Tôi làm sao dám? Anh làtrưởng phòng Cảnh sát hình sự cơ mà, tôi lấy cái gì để uy hiếp anh?”
Lãnh Kính Hàn nghiến răng nói: “Ngày mai, cho Long Giai qua hỗ trợ cậu điều tra.”
“Ờm. Các anh có phải vẫn chưa giúp tôi hóa nghiệm thành phần cái thứ như xỉthan ấy không? Mau làm đi, xem thu được kết quả gì. Còn nữa, các anh cóthể điều tra hệ thống giao thông giữa Hải Giác và Thiên Nhai, xem trưangày hôm qua có xe cảnh sát nào tự động đi làm nhiệm vụ hay không. Mấycâu hỏi han thông thường khác tôi không nói nhiều nữa nhé.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Thằng oắt này, nói, điều tra xe cảnh sát tự động đi làm nhiệm vụ là có ý gì?”
Hàn Phong cười nói: “Lúc nào tôi gặp được cảnh sát Long Giai, lúc ấy anhkhắc biết là có ý gì. Tôi còn phải tới đồn cảnh sát xem tình trạng giađình Lương Hưng THịnh. Chào.”
Lãnh Kính Hàn nhìn theo Hàn Phong, hậm hực nói: “Chết vẫn không chừa được cái thói ấy.”
Trước khi tới đồn cảnh sát, Hàn Phong còn đi một chuyến đến công ty quản lýtài vụ Tuệ Tinh. Công ty này vô cùng chuyên nghiệp, ra vào cổng đều phải quẹt thẻ, người khác muốn vào công ty bắt buộc phải trình bản lý do,đăng ký tên tuổi tại phòng bảo vệ ngoài cổng. Hàn Phong nói là bạn củaHồ Kim Thành, nhân viên bảo vệ bảo anh ta đợi một chút, sau đó mới nóianh ta có thể vào gặp Hồ Kim Thành trong phòng nghỉ. Vào phòng nghỉ, Hàn Phong hỏi thằm mấy nhân viên công ty trước.
Nhân viên công tynói với anh ta: “Mấy ngày trước, có hai người trẻ tuổi, tự xưng là contrai Khúc Minh Sinh, nói cha bọn họ gặp tai nạn giao thông, đã chết,công ty còn cử người đi thăm hỏi.” Còn cái gì mà ba trăm nghìn đồng tiền an ủi, với đảm bảo công ăn việc làm cho con trai thì khẳng định làkhông có. Mà Hàn Phong được biết, Khúc Minh Sinh chỉ có một con trai,người còn lại là con gái. Hàn Phong hỏi đến tướng mạo hai người trẻ tuổi kia nhưng cũng không thu hoạch được gì. Các tình tiết vụ án dần lộ rachân tướng, có điều trong công ty Khúc Minh Sinh không ai chú ý đến. Hàn Phong hỏi trước khi gặp tai nạn Khúc Minh Sinh có biểu hiện gì bấtthường hay không, người trong công ty đều nói khúc Minh Sinh thật thà,không ưa nói chuyện, nhưng làm việc rất nghiêm túc, trước nay chưa từngphạm sai sót, các việc quan trọng của công ty lãnh đạo đều giao cho ôngta.
Hồ Kim Thành đeo kính, tuổi tác xấp xỉ năm mươi, trông có vẻsắp sửa về hưu. Hàn Phong nói rõ lý do đến tìm rồi hỏi: “Ông không tớitham dự lễ tang ông Khúc sao?”
Hồ Kim Thành đáp: “Khi đó tôi đang bận chuyện công ty, quả thật không lúc nào rảnh ra được. Hơn nữa, quanhệ của chúng tôi cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trao đổi trong côngviệc hàng ngày thôi.” Hồ Kim Thành nhân đang trong phòng nghỉ, châm mộtđiếu thuốc Hoàng Quả Thụ, cũng chia ra mời Hàn Phong nhưng anh ta xuatay tỏ ý từ chối.
Hàn Phong hỏi: “Ông Khúc trước khi xảy ra chuyện có hành động gì lạ thường không?”
Hồ Kim Thành nói: “Thời gian đó chúng tôi đã ai làm việc nấy, tôi cũngkhông rõ, song, trước khi xảy ra chuyện mấy ngày, hình như ông ấy cógiúp người ta làm một vụ chuyển nhượng lớn, mới bắt đầu thì rất hàohứng, về sau lại có vẻ thất vọng, tôi cho là bên phía đầu tư không trảđủ tiền quản lý chăng.”
“Ồ,” Hàn Phong đảo mắt hỏi, “Sau khi ông ấy qua đời, máy vi tính và các khoản tài vụ ông ấy quản lý đã giao lại cho ai rồi?”
“Hiện giờ đang do Tiểu Kim quản lý.”
“Tôi có thể đi xem được không?”
“Công ty quản lý rất nghiêm, e rằng anh phải xuất trình giấy tờ, xin ý kiến lãnh đạo hữu quan xong mới được.”
“Được, ngày mai tôi lại tới.” Anh phải nghĩ cách bảo Lãnh Kính Hàn làm cho giấy chứng nhận mới được.
Tiếp đó Hàn Phong đi tới đồn cảnh sát, Tiểu Lý được thông báo tiếp đãi anhta, đồng thời giúp lấy ra những tài liệu anh ta cần. Lương Hưng Thịnh,nam, bốn mươi bốn tuổi, quê ở tổ sáu thôn Văn Giang, huyện Hưng Văn, hai mươi năm trước tới thành phố Hải Giác phát triển sự nghiệp, gây dựng từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cũng có được một doanh nghiệp của riêng mình,gọi là công ty hữu hạn Phát triển Văn hóa Hưng Thịnh, hai tuần trước vừa tuyên bố phá sản. Anh ta có một người vợ, tên Đường Thanh Hà, nhưngquan hệ không hòa hợp, đã ly thân từ sáu năm trước, vợ anh ta từng đềnghị ly hôn, nhưng Lương Hưng Thịnh trước sau không đồng ý, tòa án cũngkhông đưa ra phán quyết. Anh ta có đứa con trai tên Lương Tiểu Đồng, ởvới mẹ, nhưng Đường Thanh Hà từ năm năm trước do buồn rầu sinh bệnh đãốm chết, Lương Tiểu Đồng không muốn về ở với Lương Hưng Thịnh nên vàosống trong cô nhi viện. Cha mẹ Lương Hưng Thịnh đều là nông dân chânchất thật thà, cả đời không đặt chân vào thành phố, cha Lương Đại Trụ,mẹ Lâm Tố Hoa, do mẹ anh ta bị bệnh tim nên chỉ có duy nhất đứa con trai là Lương Hưng Thịnh. Cha mẹ đều đã bị bệnh qua đời.
Hàn Phong xem xong, hỏi: “Chỉ có ngần này tư liệu thôi sao?”
Tiểu Lý đáp: “Anh còn muốn biết chuyện gì nữa ạ?”
Hàn Phong nói: “Tôi còn muốn biết, Lương Tiểu Đồng ở cô nhi viện nào, tưliệu về vợ Lương Hưng Thịnh, cha Lương Hưng Thịnh có mấy chị em, cùng tư liệu liên quan đến bọn họ, ngoài ra giúp tôi điều tra một chút về người đàn bà tên Lư Phương, cảm ơn.”
Tiểu Lý lè lưỡi nói: “Mẹ ơi, anh định điều tra tổ tông mười tám đời của người ta đấy à?”
Hàn Phong đứng dậy, nói: “Đúng vậy, tôi muốn điều tra tổ tông mười tám đời nhà anh ta đấy.”
Tiểu Lý thấy Hàn Phong định đi, cuối cùng bèn hỏi: “Phải rồi, anh và trưởngphòng Lãnh có quan hệ thế nào? Anh ấy đặc biệt căn dặn chúng tôi phảitoàn lực giúp đỡ anh.”
Hàn Phong nửa cười nửa đùa không đáp: “Tôi từng chơi anh ta.”
Nhìn theo bóng lưng Hàn Phong, Tiểu Lý không sao hiểu nổi, lẩm bẩm lặp lại: “Từng chơi anh ta?”
Hàn Phong không ăn cơm trưa, mà vội vàng chạy tới văn phòng của bọn LãnhKính Hàn, những lúc đánh án lớn thế này, bọn họ thường làm xuyên trưa ăn cơm ngay tại văn phòng. Lúc Hàn Phong bước vào, sáu nhân viên cốt cánđang dùng cơm, anh ta bèn chào hỏi: “Ồ, đang ăn cơm à?”
Lãnh Kính Hàn lịch sự đáp lời: “Ồ, tới ăn trực à?”
Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh Lãnh Kính Hàn, nói: “Sao anh lại nói thế chứ, tôi vốn là một trong số các anh mà.” Nói đoạn, chẳng hề khách khí kêuluôn một suất, dù gì cũng tìm được người móc hầu bao rồi.
Lãnh Kính Hàn nói: “Bên cậu đã có tiến triển gì mới chưa?”
Hàn Phong đáp: “Đã tìm được người thực sự bị xe đâm kia rồi. Là nhân viênmột công ty quản lý tài vụ, nội tình có rất nhiều vấn đề, không biếtliên quan tới bao nhiêu là tiền.”
Lãnh Kính hàn thấp giọng nói: “Việc công tác của Long Giai đã giải quyết ổn thỏa rồi, tên oắt nhà cậu chớ có làm bừa đấy.”
Hàn Phong liếc xéo ông ta: “Tôi làm bừa lúc nào kia chứ?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Ăn xong cơm rồi chúng ta thảo luận tiếp.”
Sau bữa cơm, Lãnh Kính Hàn bảo Hàn Phong vào văn phòng đợi, một lát sau,Long Giai bước vào. Nữ cảnh sát mặc đồng phục vừa vào cửa liền đứngnghiêm chào: “Điều tra viên cấp một phòng Cảnh sát hình sự Long Giai, số hiệu 10683, có mặt.” Vành mắt cô vẫn còn đỏ hoe, vốn đang thuộc tổchuyên án điều tra án lớn, giờ lại bị điều tới cùng Hàn Phong điều traán lừa bảo hiểm gì đó, quả thực trong long vô cùng bất mãn.
HànPhong cười tươi như hoa, vội nói: “Ngồi, mời ngồi. Kỳ thực, tôi biếttrong long cô nhất định không phục, nhưng cô sẽ nhanh chóng nhận rathôi, vụ án này, không hề nhỏ hơn vụ các cô đang điều tra đâu.” Anh tađưa mắt quan sát một lượt, nữ cảnh sát này, cao chắc một mét bảy mươilăm, nếu không đi giày da cảnh sát đế bằng mà thay bằng giày cao gót,đứng cùng mình thì rất tương xứng. Mắt Hàn Phong giống như cái máy quéttinh nhạy, rất nhanh đã có phát hiện mới: khí chất của Long Giai rấttuyệt, nhoẻn miệng cười thì không ai có thể nói là không xinh, vóc dángkhông kém Phan Khả Hân, hiếm nỗi ăn mặc quá cổ lỗ, ngoài bộ đồng phụccảnh sát bên ngoài, trong chỉ mặc loại áo ngực quai dây hết sức bìnhthường, chắc là loại may bằng vải kém chất lượng bán năm đồng một cáingoài vỉa hè, chiếc quần cảnh sát bên dưới có vẻ rộng rãi, nhưng nữ cảnh sát này hẳn không đời nào mặc quần lọt khe, mà khả năng cao là loại vải hoa bình thường.
Trong lúc Hàn Phong đánh giá mình, Long Giaicũng quan sát Hàn Phong. Tay kỳ tài phá án theo lời trưởng phòng Lãnhnày có gương mặt nét nào ra nét ấy, người hơi gầy, nhưng rất cao, quầnáo trên người không vừa vặn lắm, dưới chân xỏ một đôi dép lê rách nát,nhìn rất không ăn nhập. Cô nào biết, Hàn Phong toàn thân từ trên xuốngdưới, chỉ có đôi dép rách ấy là đồ chính chủ, còn lại, quần áo đều củaLãnh Kính Hàn cho mượn, đương nhiên không vừa người.
Hàn Phong cười nói: “Chào cô, đây là lần đầu chúng ta hợp tác, tôi tên Hàn Phong.” Anh ta chìa tay phải ra.
Long Giai nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cũng chìa tay phải, nói: “Xin chào, từ lâu đã nghe danh anh.”
Hàn Phong lập tức chìa cả hai tay ra nắm chặt lấy tay Long Giai, vừa ra sức lắc qua lắc lại vừa nói: “Hân hạnh, hân hạnh.” Long GIai muốn rụt tayvề, nhưng Hàn Phong cứ giữ chặt không buông.
Long Giai nhìn nụcười cổ quái của anh ta, đột ngột giật tay về, quay người, vắt tay HànPhong lên lưng, quăng mạnh, ném qua vai, chỉ nghe tiếng Hàn Phong kêu:“Á, á, á” ngã dúi vào cửa.
Long Giai không ngờ Hàn Phong lạikhông đỡ nổi một đòn như thế, vội xin lỗi: “Xin lỗi, nghe trưởng phòngLãnh nói anh rất giỏi phá án, tôi cứ tưởng thân thủ anh cũng không tồi.Thật áy náy quá, quên không nói với anh, tôi có đai đen ngũ đẳng Judo.”
Hàn Phong rên rỉ đứng dậy, nói: “Còn tôi đai đen thập đẳng, có điều lâu rồi không tập luyện, tay chân không quen.” Long Giai không nhịn được bậtcười.
Lãnh Kính Hàn bước vào phòng, nói: “Xem ra cả hai đã quen thân rồi nhỉ.”
Hàn Phong lập tức kéo Lãnh Kính Hàn sang bên, hỏi: “Sao lại là Judo ngũ đẳng, anh không hề nói gì với tôi.”
Lãnh Kính Hàn cười nói: “Thế chẳng phải rất tốt sao? Được rồi, Long GIai đãđược phân vào tổ án của cậu, cậu có thể cho tôi biết vì sao phải đi điều tra hệ thống cảnh sát giao thông thành phố Thiên Nhai được rồi chứ?”
Hàn Phong chỉnh lại áo xống, nói: “Còn nhớ Lưu… Lưu gì ấy nhỉ?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Lưu Định CƯờng.”
Hàn Phong nói: “Ờ phải, Lưu Định Cường từng nói, lúc anh ta tới hiện trường có phát hiện một chiếc xe cảnh sát chạy qua, khi đó anh còn hỏi lại rất kỹ còn gì.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Phải rồi, nhưng chuyện này liên quan mật thiết đến vụ án ư?”
Hàn Phong nói: “Nếu nói theo cách của anh, thì chẳng liên quan gì cả, nếuchiếc xe cảnh sát ấy vừa hay có mặt ở hiện trường, vậy thì tác dụng củanó ở đó là gì?”
Lãnh Kính Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Bảo vệ hiện trường.”
Long Giai bỗng nhiên sực hiểu: “Nó có thể ngăn các xe khác tới hiện trường!” Hàn Phong nói: “Chính xác. Nếu giả định nó là một mắt xích trong vụ án, vậy thì tác dụng của chiếc xe cảnh sát chính là phòng ngừa xảy ra việcngoài ý muốn. Nó sẽ ngăn các xe khác chạy vào đoạn đường có gài bẫy, đểđảm bảo chỉ có xe của Lâm Chính bị nổ.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Nếutới phòng Cảnh sát giao thông thành phố Thiên Nhai, điều tra xem trongcác xe được phái đi tuần tra ngày hôm đó, chiếc xe nào ra khỏi địa phậnthành phố chạy về hướng Hải Giác chúng ta, thì sẽ có thể truy nã manhmối kẻ tình nghi phạm tội.”
Hàn Phong nói: “Việc không thể chậm trễ, người e đã bị diệt khẩu.”
Lãnh Kính Hàn lập tức bước ra cửa, vừa đi vừa hét lớn: “Lý Hướng, chiều nayđi một chuyến tới Thiên Nhai, chúng ta điều tra xem…”
Long Giainhìn theo bóng lưng Lãnh Kính Hàn, vẻ rất nóng ruột, bởi vốn dĩ cô xũnglà người phụ trách điều tra vụ án này. Hàn Phong nói: “Cảnh sát Long, cô không cần đi theo đâu. Chúng ta cùng, cùng trao đổi một chút.”
Long Giai bấy giờ mới ngồi xuống: “Anh nói đi, muốn tôi làm gì?” Có kinhnghiệm bị quăng qua vai vừa rồi, Hàn Phong cũng nghiêm túc hẳn lên, anhta nói: “Mang theo thẻ ngành của cô, chúng ta đi điều tra bên công tyquản lý tài vụ Tuệ Tinh.”
Công ty quản lý tài vụ, bảo vệ gác cổng buổi chiều đã thay người mới. Lần này là giám đốc Thôi đích thân tiếpđón, Hàn Phong thầm nhủ: “Sớm biết cái thẻ ngành của bọn họ hữu dụng như thế thì cũng bảo Lãnh Kính Hàn làm cho mình một cái.”
Giám đốcThôi dáng người thấp béo, cao chưa đến mét sáu, đầu hói trọc lốc giốngquả bóng đặt trên cái gioăng cao su. Hàn Phong nói rõ lý do đến gặp,giám đốc Thôi lập tức dẫn bọn họ đi xem máy vi tính Khúc Minh Sinh từngdùng. Giờ người sử dụng máy này là Kim Mẫn, tóc nhuộm vàng chóe, cảngười thơm nức như nhánh oải hương. Hàn Phong không thích phụ nữ trangđiểm quá đà, nên chẳng buồn nhìn đến cô ta.
Kim Mẫn nói giọng ỏnẻn: “Ông Khúc quản lý tài vụ cho tổng cộng ba công ty, ngoài ra còn được hai nơi ủy thác quản lý tài sản, trong này có mọi ghi chép về nhữngthao tác của ông ấy, các vị xem.”
Hàn Phong hỏi Long Giai: “Côhiểu biết về máy vi tính không?” Long Giai nhìn Hàn Phong như thể lầnđầu tiên quen anh ta, giờ hầu như chẳng còn ai là không biết về máy vitính nữa. Hàn Phong tựa hồ hiểu Long Giai đang nghĩ gì, vội vàng bổsung: “Là tôi muốn hỏi cô có giỏi máy vi tính không.”
Long Giai mỉm cười, nói: “Chuyên ngành của tôi là máy tính.”
Long Giai cười trông vô cùng ngọt ngào tươi tắn. Hàn Phong nhìn mê mẩn mộthồi mới nói: “Đã bảo mà, tôi có bao giờ chọn sai người. Cô có thể lấylại những ghi chép đã bị xóa trong máy tính không?”
Long Giaingồi xuống, đầu ngón tay lướt trên bàn phím. Rất nhanh, một danh sáchcác file bị xóa đã xuất hiện trong máy, có không ít những thông tin rác, nhưng cách đây một tháng, có một bản “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”,phía sau còn được đánh ký hiệu bảo mật quan trọng. Hàn Phong hỏi: “Filenày có khôi phục lại được không?”
Long Giai lắc đầu nói: “Không được, ông ấy đã xóa sạch bách rồi, dù có sửa lại phần vùng ổ cứng cũng không thể khôi phục được.”
Hàn Phong lại bảo Long Giai tiến hành những thao tác khác, song không cóphát hiện gì mới. Anh ta lầm bầm: “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần? là ai chuyển nhượng cổ phần cho ai nhỉ? Chuyện này có liên quan gì đến cáichết của Lương Hưng Thịnh chứ?”
Long Giai hỏi: “Còn cần làm gì nữa không?”
Hàn PHong định thần lại: “À, không cần nữa, chúng ta đi thôi.” Đoạn quaysang nói với giám đốc Thôi: “Cảm ơn sự phối hợp của các vị, nếu có ainhớ ra Khúc Minh SInh trước khi chết có những biểu hiện khác thường gì,hãy lập tức thông báo cho chúng tôi.”
Long Giai chăm chú lái xecảnh sát, còn Hàn Phong đờ đẫn như mất hồn, anh ta ngẫm lại một lượttình tiết vụ án: đêm hôm đó, Khúc Minh Sinh bị một cuộc gọi điện thoạilừa ra ngoài, theo kế hoạch, theo kế hoạch tỉ mỉ kín kẽ, bị xe của NgôChí Quang đâm chết, sau đó bị tráo xác với Lương Hưng Thịnh. Hung thủđưa xác Khúc Minh Sinh đến bệnh viện, lừa cả người nhà lẫn công ty ôngta. Cứ thế, cái chết của Lương Hưng Thịnh được diễn biến thành vụ án lừa bảo hiểm, còn vụ tai nạn của Khúc Minh Sinh không hề lọt vào mắt nhânviên chấp pháp, bạn cũ của Ngô Chí Quang cũng chết vì tai nạn xe, cònNgô Chí Quang xem ra không hề hay biết gì, cả quá trình tiến hành hoànmỹ, chính xác, gần như không để lại bất kỳ manh mối nào, nếu không phảilà ăn may, thì vụ án này hẳn không thể tiến triển được. Hiện giờ LươngHưng Thịnh đã được hỏa thiêu, không tài nào điều tra ra nguyên nhân cáichết cụ thể, ở công ty của Khúc Minh Sinh cũng không tìm được manh mốinào, điều duy nhất biết được, chính là ông ta từng giúp người ta thựchiện một vụ chuyển nhượng cổ phần, hơn nữa còn tiến hành trong bí mật.
Hàn Phong đột nhiên thấy lóe lên một tia sáng, đám hung thủ ấy vì sao dámlớn gan như vậy, một mặt lừa người nhà họ Khúc, một mặt lừa cả công tycủa Khúc Minh Sinh? Nếu bọn họ đối chất với nhau thì chẳng phải bại lộhay sao? Hàn Phong nhớ lại từng tình tiết khi bước vào công ty Tuệ Tinh, nếu người nhà họ Khúc đến công ty thì cũng phải trình bày lý do ở phòng bảo vệ chứ? “Chết tiệt!” Hàn Phong trửi thề. “Mau, quay đầu xe, chúngta quay lại công ty Tuệ Tinh!”
Hàn Phong hỏi nhân viên bảo vệ:“Sáng nay không phải ca trực của anh. Sáng nay là ai trực?” Nhân viênbảo vệ họ Cổ, trả lời rằng: “Buổi sáng là Phó Khải trực, hình như ở nhàcha tự dưng lâm trọng bệnh, nên xin nghỉ phép về rồi.”
Hàn Phong hỏi: “Anh ta làm ở đây bao lâu rồi?”
Bảo vệ Cổ đáp: “Anh ta mới đến làm, xem nào, vừa được một tuần.”
Hàn Phong tức lộn ruột, sao lại không nghĩ ra sớm hơn, nhưng tên bảo vệ ấysao biết được mình đến điều tra chuyện này nhỉ? Anh ta tức tốc quay lạivăn phòng giám đốc, hỏi: “Hôm nay có mấy người xin nghỉ phép?”
Giám đốc Thôi nói: “Hai người, sao, có vấn đề gì ư?”
Hàn Phong truy hỏi: “Là ai? Nói cho tôi biết.”
Giám đốc thôi trả lời: “Một người là Tiểu Phó bảo vệ, một người là Hồ Kim Thành kế toán viên. Bọn họ đều có việc gia đình.”
Hàn Phong nói: “Cảm ơn,” đoạn hầm hầm đi khỏi phòng làm việc của giám đốcThôi. Đúng là thất bại, Hàn Phong hiểu ra, Hồ Kim Thành đã lừa mình,quan hệ giữa ông ta và Khúc Minh Sinh nhất định không bình thường, ôngta có biết người giúp Khúc Minh Sinh giúp làm hợp đồng chuyển nhượng,chưa biết chừng còn chính là người đã xóa bản hợp đồng đó trong máy tính của Khúc Minh Sinh. Tay bảo vệ kia cũng là người của bọn chúng, nếungười nhà họ Khúc tìm đến công ty, bọn chúng sẽ gọi ngay ra một tay giám đốc giả, tiện bề trong ứng ngoài hợp. Buổi sáng mình hỏi chuyện đã đánh rắn động cỏ, khiến bọn chúng nhất loạt chuồn êm.
Long Giai trông sắc mặt anh ta sa sầm, bèn hỏi: “Sao thế?”
Hàn Phong đáp: “Không có gì, bị người ta chơi cho một vố. là tôi sơ suất,giờ manh mối đầu này đứt rồi, chúng ta chỉ có thể điều tra tình hình bên phía Lương Hưng Thịnh thôi. Đi, tới đồn cảnh sát.”
Hàn Phong gõngón tay cộp cộp lên phía trên táp lô, lặp đi lặp lại trong đầu: “Hợpđồng chuyển nhượng, cái chết của Lương Hưng Thịnh; hợp đồng chuyểnnhượng, cái chết của Lương Hưng Thịnh. Cái hợp đồng chuyển nhượng nàyrốt cuộc có liên quan gì đến cái chết của Lương Hưng Thịnh hay không?Nếu có, vậy là ai chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh? Công ty của LươngHưng Thịnh từ hai tuần trước đã tuyên bố phá sản, cũng tức là, sau khithỏa thuận chuyển nhượng mới tuyên bố phá sản. Cái công ty cỏn con củaLương Hưng Thịnh thì lấy đâu ra cổ phiếu, muốn chuyển nhượng, nhất địnhlà người khác chuyển nhượng cho anh ta, nhưng nếu anh ta tự nhiên cóđược số cổ phiếu ấy, sao còn phải tuyên bố phá sản công ty? Không đúng,thông tin vẫn chưa đủ.” Hàn Phong lại nghĩ: “Bên phía Lãnh Kính hàn vẫncòn một vụ án còn bế tắc hơn, chuyện này là thế nào, đột nhiên xảy rabao nhiêu vụ án ly kỳ như vậy?”
Long Giai dừng xe, nói: “Đến rồi.”
Trung khu thành phố Thiên Nhai. Một xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao dến, ra lệnh qua loa: “Dừng lại, xe máy phía trước, dừng lại!”
Chiếc xe máy bị chặn đầu, từ trên xe cảnh sát một cảnh sát bước xuống, chỉvào người điều khiển xe máy: “Anh không biết đây là đường một chiều sao? Xe anh đi ngược chiều như thế rất nguy hiểm. Yêu cầu xuất trình bằnglái.”
Người đi xe máy có vẻ rất oan uổng, anh ta thực sự khôngbiết đây là đường một chiều, lúc này, chiếc loa trong xe cảnh sát lại ra lệnh: “Ngồi ra phía sau! Lái xe đi!”
Rất nhanh đã có một nhómngười tụ tập bên đường, viên cảnh sát ngồi xuống yên trước xe máy, cònngười điều khiển xe lùi ra sau, xem ra chiếc xe máy sẽ bị đưa đến đồncảnh sát. Nhưng viên cảnh sát kia, không hiểu vì lí do gì bỗng nhiên đổgục xuống tay lái, người ngồi sau chỉ khẽ động vào anh ta một cái, viêncảnh sát liền ngã lăn ra đất, trên người còn có vết máu rõ mồn một, bỗng chốc cả nhóm người náo loạn cả lên!
Hàn Phong đẩy cửa bước vào, Tiểu Lý nói: “Lần này đã điều tra đâu vào đấy rồi. vị này là?”
Hàn Phong trả lời: “Cảnh sát Long Giai thuộc phòng Cảnh sát hình sự.”
Long Giai lịch sự chào: “Chào anh.”
Tiểu Lý cuống quít: “Chào cô, chào cô.”
Hàn Phong đã ngồi xuống trước máy tính, Tiểu Lý ngồi bên phải, Long Giaingồi bên trái anh ta. Tiểu Lý nói: “Ở thành phố Hải Giác có bảy mươi bangười tên Lư Phương.”
Hàn PHong gật gù lần lượt xem từng bức ảnhtìm khuôn mặt Lư Phương mà mình biết. Cũng thật may Lư Phương mà HànPhong từng gặp đích thực tên Lư Phương. Lư Phương, nữ, ba mươi tư tuổi,trình độ văn hóa trung học cơ sở.
Tiếp tục kéo xuống dưới là lýlịch tóm tắt của Lư Phương, Hàn Phong xem qua, băn khoăn hỏi: “Trước khi tới Hải Giác chị ta ở đâu? Làm gì?”
Tiểu Lý lắc đầu: “Cái này thì quả thật chưa biết, tôi phải điều tra thêm.”
Hàn Phong lại đọc xuống dưới, Tiểu Lý nói: “Đây là vợ của Lương Hưng Thịnh, Đường Thanh hà.”
Hàn Phong quan sát ký từng nét đặc trưng trên khuôn mặt Đường Thanh Hà, lắc đầu nói: “Lương Tiểu Đồng có thể cũng là giả.” Anh ta đã nhìn ảnh củaLương Hưng Thịnh, nhưng thằng bé Lương Tiểu Đồng anh ta từng gặp khônghề giống cả hai người này. Phần sau là tư liệu về Lương Tiểu Đồng, lênnăm tuổi Lương Tiểu Đồng vào sống trong viện phúc lợi Thiên Tứ thành phố Hải Giác, hai năm trước được người ta nhận nuôi, không có ảnh. HànPhong hỏi: “Được ai nhận nuôi?”
Tiểu Lý cười cười, rõ rang lạichưa điều tra. Hàn Phong cũng cười đọc tiếp xuống dưới, phần sau là tình hình cha mẹ Lương Hưng Thịnh, cha anh ta có năm anh chị em, mẹ anh tacó sáu. Lần này Tiểu Lý quả đã chuẩn bị tư liệu rất đầy đủ, ngay đếnthông tin về đấng sinh thành ra cha mẹ Lương Hưng Thịnh cũng đã liệt kêra đâu ra đấy, cha mẹ Lương Đại Trụ là Lương Quốc Cường và Ngụy Phân,còn cha mẹ Lâm Tố Hoa là Lâm Thành Long và Trương Tú Thanh. Đời trướcnữa thì không có hồ sơ lưu giữ, nếu không chắc anh ta cũng sẽ liệt kê ra đủ cả.
Hàn Phong xem xong, đoạn đứng dậy nói: “Cảm ơn anh. Những tư liệu này rất hữu ích, nếu như có thể tỉ mỉ hơn nữa thì càng tốt.”
Tiểu Lý nói: “Lần sau nhất định tôi sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng hơn. Rất vui đượccộng tác với các anh. Tôi tra ra lai lịch của Lư Phương và người nhậnnuôi Lương Tiểu Đồng sẽ báo cho các anh ngay.”
Bọn Hàn Phong bắt tay anh ta cáo từ. Ra khỏi đồn cảnh sát, Long Giai hỏi: “Những tư liệu đó chứa thông tin gì?”
Hàn Phong cười ngao ngán: “Cái tay Tiểu Lý đó, những điều tôi muốn biết thì chưa điều tra ra, còn lại mấy thông tin vô bổ thì cả đống.”
Long Giai nói: “Lần sau có thể sử dụng luôn kho tư liệu của phòng chúng tôi, kho tư liệu ấy kết nối với đủ các ban ngành dân sự mà.”
HànPhong ngạc nhiên: “Có chuyện đó sao? Lãnh Kính hàn sao không hề nói vớitôi?” Long Giai đáp: “Mạng liên thông này mấy ngày gần đây mới làm xong, trưởng phòng Lãnh chắc cũng không nắm rõ. Giờ chúng ta đi đâu?”
Hàn Phong nói: “Chúng ta tới khu phát triển hạ Loan.”
Long Giai hỏi: “Tới đó làm gì?”
Hàn Phong trả lời: “Đó là nơi tôi gặp Lư Phương và Lương Tiểu Đồng lần đầutại căn nhà họ thuê tạm, giờ thì người đã đi rồi, nhưng ta vẫn có thểtìm chủ nhà của bọn họ. Cô lái xe đi, trên đường tôi sẽ thuật lại tìnhtiết vụ án từ đầu đến cuối cho cô nghe một lượt rồi cô khắc biết vụ ánnày có ý nghĩa như thế nào.”
Đang nói dở câu chuyện thì điệnthoại di động của Long Giai đổ chuông, cô nghe điện một lát rồi chìa máy cho hàn Phong: “Trưởng phòng Lãnh tìm anh.”
Hàn Phong nghe máy: “Việc gì thế?”
Tiếng Lãnh Kính Hàn từ đầu dây bên kia truyền lại: “Tìm thấy người rồi.”
Hàn Phong nghe thấy giọng điệu ông ta chẳng lấy gì làm vui mừng, cười nói:“Tìm thấy người rồi mà lại có vẻ thất vọng thế à? Không lẽ nào là tìmthấy một cái xác đấy chứ?”
Lãnh Kính Hàn chửi thề: “Cái thằng mồm quạ này, lần nào cũng nói trúng. Xin cậu một lúc nào đấy nói cho đôicâu dễ nghe được không?”
Hàn Phong nói: “Ngay từ đầu tôi đã biết, vụ anh đụng phải chẳng hề có gì tốt đẹp. Giờ mới chỉ là bắt đầu, anh cứ từ từ mà chịu đựng. Người đó chết thế nào?”
Lãnh Kính Hàn nói:“Do sát thủ chuyên nghiệp làm, vô cùng sạch sẽ, giờ đầu đạn và thi thểđã được chuyển đến sở Cảnh sát Thiên Nhai, sẽ có kết quả sớm thôi. LýHưởng nói, hung thủ tổng cộng nổ hai phát súng, phát đầu tiên trúng ngay giữa ngực nạn nhân, nhưng hắn vẫn không yên tâm, lại bồi thêm phát vàotrán. Hiện tại có thể nói toàn bộ manh mối đều đã đứt.” Rồi thuật lạiđại khái tình hình hiện trường.”
Hàn Phong nói: “Phát đầu tiên có phải xuyên qua ngực trái bắn thủng tim rồi lại xuyên qua ngực phảikhông? Còn phát thứ hai thì chính giữa trán?”
Lãnh Kính Hàn ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết?”
Hàn Phong lại hỏi: “Có đoạn băng giao thông không?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Không phải ngã tư, cũng không phải đoạn đường thường xảy ra tai nạn, làm gì có băng giao thông. Cậu mau nói đi, lại nghĩ ra gìrồi?”
Hàn Phong nói: “Anh qua phòng cảnh sát giao thông, kiểm tra lại toàn bộ băng ghi hình trước khi xảy ra vụ việc, chú ý các xe hơigầm thấp, hoặc tương đối cũ, giấy phép đăng ký có thể không còn rõ, xemcó manh mối gì không, sau đó liên lạc lại với tôi.”
Lãnh Kính hàn nói: “Được. Tôi sẽ đi xem thử. Phải rồi, Khả Hân đang tìm cậu khắp nơi, tôi đã nói với con bé cách liên lạc với cậu rồi. Chính cậu nhận lời đểngười ta đưa tin đấy thôi.”
Hàn Phong đáp: “Cả ngày từ sáng đến tối bận tối tăm mặt mũi, tôi quên béng mất. Được rồi, cứ thế đi.”
Lãnh Kính hàn cất điện thoại đi, cười nói: “Cái thằng được mỗi điểm này, hễcó ăn là không còn tư tưởng gì đến đàn bà. Nếu vụ án không phức tạp,không biết cậu ta sẽ thế nào nữa.”
Lý Hưởng hỏi: “Cậu ta bảo sao ạ?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Bảo chúng ta tới phòng Cảnh sát giao thông kiểm tra đoạn băng ghi hình giao thông đoạn đường gần đó.”
Lý Hướng vỗ trán nói: “Đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ!”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu nghĩ ra gì rồi?”
Lý Hướng nói: “Trưởng phòng Lãnh, anh xem, viên đạn đi vào cơ thể như thế, hung thủ chắc chắn nổ sung từ trong một chiếc xe hơi gầm thấp, sau phát súng đầu tiên, viên cảnh sát đương nhiên sẽ hướng ánh mắt về nơi cảmthấy nguy hiểm, vì vậy phát súng thứ hai mới chính xác như vậy.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi, xe của hung thủ vẫn luôntheo sát xe cảnh sát, chỉ là không có cơ hội hạ thủ. Mãi đến khi bọn họphát hiện một người đi xe máy vi phạm, xuống xe xử phạt, hung thủ mới có cơ hội rat tay. Chúng ta chỉ cần rà soát tuyến đường xe cảnh sát điqua, xem có bao nhiêu xe hơi từ đầu đến cuối theo sau xe cảnh sát là rangay đáp án, đi thôi.”
Phan Khả Hân gọi đến điện thoại của LongGiai, bọn họ dừng lại đón cô giữa đường, Phan Khả Hân vừa lên xe đã hỏi: “Thế nào rồi? Có tiến triển gì mới chưa?”
Hàn Phong ngồi cạnh Long Giai ở ghế trên, quay đầu lại nói: “Tiến triển rõ rệt thế này mà không nhìn ra sao?”
Phan Khả Hân lấy làm thắc mắc: “Tiến triển rõ rệt ư? Tôi chẳng thấy gì cả?”Hàn Phong cười nói, chỉ vào đường dành cho xe ô tô: “Giờ đã có xe chuyên dụng đưa đón.” Rồi lại chỉ Long Giai nói: “Còn thêm một nữ cảnh sátxinh đẹp như hoa thế này ngồi đây, chẳng phải tiến triển lớn thì là gì?”
Mặt Long Giai ửng đỏ. Phan Khả Hân hừ mũi nói: “Chớ có ở đó mà đắc chí. Nếu không có bác Lãnh xem anh có ra dáng người hay không. Cũng không hiểusao bác Lãnh lại coi trọng anh như thế nữa.”
Hàn Phong nghiêm giọng đáp: “Là vì tôi đẹp trai.”
Long Giai bật cười, Phan Khả Hân càng cười nghiêng ngả.
Phan Khả Hân hỏi: “Giờ chúng ta đang đi đâu đây?”
Hàn Phong đáp: “Tìm Lư Phương.”
Phan Khả Hân thắc mắc: “Tìm Lư Phương? Sao lại tìm chị ta? Đi đâu tìm?” HànPhong nói: “Lư Phương chính là tình nhân của Lương Hưng Thịnh, chị tatham gia vào vụ án lừa bảo hiểm, chứng tỏ cũng là người biết sự tình,giờ chị ta là hy vọng duy nhất của chúng ta để phá án. Tuy chị ta có thể chuyển nhà, nhưng thông tin thì không chuyển đâu được hết, lần trướctôi đã hỏi, biết căn nhà xập xệ của họ là thuê nhưng không tìm thấy chủnhà, lần này hy vọng không hụt nữa.”
Long Giai hỏi: “Các vị đã gặp Lư Phương ư?”
Hàn Phong đáp: “Phải, đấy cô xem, mãi vẫn chưa có thời gian thuật lại chocô cụ thể tình tiết vụ án. Nếu cô không sợ xảy ra tai nạn, giờ tôi sẽ kể luôn.”
Long Giai nói: “Không vấn đề gì. Anh kể đi.”
HànPhong bèn thuật lại từ lần đầu tiên tới hiện trường giao thông cho đếnlần đầu đến công ty quản lý tài vụ Tuệ Tinh. Phan Khả Hân ở bên cạnh bổsung. Long Giai nghe xong, nói: “Như vậy các vị hiện giờ ngoài hai người Lư Phương và Lương Tiểu Đồng ra, chẳng phải cũng đều đứt hết manh mốirồi sao. Ngoài anh em của Ngô Chí Quang đã chết, Hồ Kim Thành và tay bảo vệ kia đã bỏ chạy, còn Lương Hưng Thịnh và Khúc Minh Sinh đều đã hỏatang, bọn chúng ra tay sạch sẽ thật đấy.”
Hàn Phong nói: “Đúngvậy, thủ đoạn này trước nay tôi chưa từng gặp, cứ như có một công tychuyên sắp đặt, có người cung cấp thông tin, có người nghiên cứu đốithủ, có người đưa ra kế hoạch, có người thực thi, bọn chúng nung nấu kếhoạch này, chắc chắn không phải trong ngày một ngày hai. Vì thế khi tôitìm ra sơ hở đầu tiên của bọn chúng, phát hiện đây thực ra là một vụ mưu sát, cũng đã lập tức ý thức được rằng, nó không phải vụ án tầm thường,hao tổn sức người sức của lớn như vậy, thứ bọn chúng nhắm đến không hềnhỏ, và nhất định sẽ còn xảy ra các vụ án khác, chỉ có điều đến naychúng ta vẫn chưa biết là gì thôi. Cũng bởi thế tôi đã đề nghị Lãnh Kính Hàn thành lập trước một tổ chuyên án, vừa mới lập tổ đã xảy ra vụ LâmChính bị hại, giờ vẫn không rõ hai vụ án này có liên quan gì với nhau.”
“Ồ, thì ra là anh cố vấn cho trưởng phòng Lãnh, chúng tôi đều ngỡ trưởng phòng Lãnh liệu việc như thần cơ.”
“Anh ta mà đòi liệu việc như thần! Đừng làm tôi phì cười, cái tính làm việcgì cũng từng bước từng bước theo trình tự ấy của anh ta, một vụ án nhỏcũng phải mất năm rưỡi mới phá xong.”
Long Giai thanh minh: “Làmgì đến nỗi chậm như anh nói, trưởng phòng Lãnh làm theo quy trình phá án chính quy thôi.” Đi vào khu chưa làm đường, xe bắt đầu xóc đấy.
Phan Khả Hân chõ miệng nói chen: “Hàn Phong, sao anh dám chắc có thể tìm ra chủ nhà?”
Hàn Phong đáp: “Rất đơn giản, bọn chúng không cần phải thoại lâu dài, chỉcần gặp chúng ta một hai lần là sứ mệnh của ngôi nhà nát đó coi như hoàn thành. Người vốn ở trong ngôi nhà đó mới thật sự là kẻ nghèo khó, tuylần này anh ta có thể kiếm được ít tiền nhưng vì nghèo nên chắc chắnkhông nỡ tiêu, anh ta sẽ ở một bên đợi, hễ bọn Lư Phương rời đi là lậptức dọn lại về nhà ngay.”
Long Giai hỏi: “Bọn chúng sao không giết người đó diệt khẩu?”
Hàn Phong đáp: “Không cần thiết, trước tiên, chủ nhà chỉ là người cho thuênhà, anh ta không biết gì cả, thêm nữa, bọn chúng cho rằng chúng ta cũng không thể moi được thông tin gì từ chỗ người này. Không cần phải gâythêm một vụ giết người vô vị, bọn chúng không phải kẻ giết người hangloạt, mà là một đám tội phạm tri thức cao có kế hoạch mục đích rõ rang.Cũng giống như mấy cao thủ dùng kiếm trong tiểu thuyết vậy, một khi giết người là đâm thẳng vào cổ họng, không lãng phí chút sức lực nào, thếmới là cao thủ.”
Phan Khả Hân nói: “Chỉ cần đã làm thì nhất địnhđể lại dấu vết, rất nhiều thông tin nhìn qua có vẻ vô dụng, nhưng tậphợp lại càng nhiều sẽ càng hữu dụng.”
Cuối cùng cũng đến nơi. Hàn Phong lấy làm lạ nói: “Cô xem, lần trước chúng ta đến hình như không yên tĩnh thế này.”
Long Giai đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Tôi nhớ ở đồn cảnh sát anh có nói Lương Tiểu Đồng anh gặp là giả.”
“Phải rồi, cô nghĩ ra gì à?”
“Tôi chỉ thấy lạ, trước kia anh cũng nào đã gặp người nhà Lương Hưng Thịnh, dựa vào đâu lại nói Lương Tiểu Đồng là giả?”
Hàn Phong trả lời: “Thằng bé đó đã không giống cha cũng không giống mẹ, nên tôi đoán thế.”
Long Giai bụm miệng cười nói: “Hướng phán đoán như vậy có vẻ không đáng tinlắm. Đây chắc không phải tác phong suy luận chuẩn xác của anh đấy chứ.”
Phan Khả Hân cũng nói: “Đúng rồi, trẻ con có đứa giống cha, có đứa giống mẹ, nhưng ai bảo không giống cha thì nhất định giống mẹ chứ, nhỡ đâu nóđược di truyền ưu điểm, hoặc khuyết điểm của cha mẹ chưa biết chừng.”
Hàn Phong nói: “Tôi cũng đâu có khẳng định chắc chắn, các cô việc gì phảitúm tiết lấy một câu lỡ lời của tôi thế. Thằng bé Lương Tiểu Đồng ấy cóphải con trai Lương Hưng THịnh thật hay không cũng đâu phải vấn đề gì to tát? Tiến hành điều tra sâu thêm một bước là rõ cả thôi mà. Nào, tớirồi đây.”
Căn nhà nhỏ xập xệ đã đổi chủ, là một ông già râu bạcgầy gò chỉ còn da bọc xương, Hàn Phong tự so mình với ông ta, thấy bảnthân cũng không đến mức ít thịt. Ông già họ Hoàng, sau khi nghe bọn HànPhong nói rõ mục đích tìm đến, bèn nhớ lại: “Độ một tuần trước, hôm đótrời vừa đổ trận mưa to làm thời tiết mát mẻ hẳn, tôi còn nhớ rất rõ.Cơn mưa đó lớn thật...”
Hàn Phong vội gắt lời: “Bác Hoàng, báckhông cần tả thời tiết đâu, cứ nói luôn mấy người tìm bác là những ai,bọn họ muốn bác làm việc gì.”
Lão Hoàng nói: “Cái cậu này, ngựanon là cứ hoắng cả lên, cậu cứ nghe từ từ xem nào. Bọn họ có ba người,đều mặc đồ đen từ đâu đến, còn đeo cả kính đen nữa, nhưng mà chớ chorằng tôi già rồi không biết gì, cái kính đen ấy, đeo cái ấy lên để chongầu chứ gì.”
Hàn Phong sốt ruột không chịu nổi, bèn hỏi: “Bọn họ là đàn ông phải không? Cao bao nhiêu? Bác có nhìn rõ mặt họ không?Trông thế nào?”
Lão Hoàng lại nói: “Phí lời, đàn bà con gái ai mà đeo kính đen, bọn họ, xem nào, thấp hơn cậu một chút. Cậu trông căn nhà này của tôi, có thể nhìn rõ mặt mũi người ta không? Cái cậu này, bọn họ cướp tiền của cậu hả? Gì mà cuống lên thế...”
Phan Khả Hân vộicười nói: “Bác Hoàng, bác đừng giận, cái anh này tính cứ sồn sồn thếđấy, bác nói tiếp đi ạ, chúng cháu vẫn đang nghe đây.”
Lão Hoàngbấy giờ mới nói: “Bọn họ bảo, muốn thuê nhà của tôi, trong vòng mộttuần, đây khác nào miếng bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Cô bảo,nhà tôi thế này cũng có người muốn thuê, mà tiền thuê không thấp, lẽ nào tôi lại chẳng cho? Tôi bảo để thu dọn nhà cửa lại một chút, song họ nói không cần, cứ muốn rách nát thế này. Bọn họ đưa tôi tiền, bảo tôi đithuê nhà nghỉ, tôi nào nỡ thuê, cứ ra đường ngủ vạ ngủ vật một tuần. Bọn họ bảo thuê nhà để quay phim, còn rốt cuộc làm gì thì có trời mới biết. Tôi chỉ biết thế thôi, còn đâu không rõ.”
Hàn Phong hỏi: “Bác Hoàng, sao bên ngoài có vẻ yên tĩnh thế?”
Lão Hoàng nhấm nhẳng nói: “Vớ vẩn, giờ này người ta không ra ngoài nhặt rác thì đến lúc đói biết lấy gì mà ăn. Người nghèo cũng là người, cũng phải sống qua ngày chứ. Hôm nay nếu không phải tôi vừa về phải dọn dẹp lạinhà cửa thì cũng đã ra ngoài từ sớm rồi. À mà, cô cậu muốn tìm hiểu gì,đợi mấy người quanh đây quay về mà hỏi, dù gì bọn họ cũng không chỉ thuê mình nhà tôi.”
“Sao cơ!” Hàn Phong đột nhiên hét lên, làm mọi người giật nảy mình, lại gặng hỏi: “Bác nói là bọn họ thuê không ít nhà ư?
Lão Hoàng gật đầu: “Phải rồi, khi đó cả dãy nhà này đều được bọn họ thuê hết, cô cậu không biết sao?”
Hàn Phong ra khỏi căn nhà nhỏ dột nát, hướng phát triển của sự việc hoàntoàn nằm ngoài dự liệu của anh ta, nếu lão Hoàng không nói dối, vậy thìlần đầu tiên đến khu phát triển này, tất cả những người họ trông thấyđều do hung thủ bố trí, bọn chúng đã diễn cho anh ta xem một vở kịchhoàn mỹ. Hàn Phong cực kỳ băn khoăn, sắp đặt nhiều người như thế để làmgì chứ? Sợ mình hỏi han người xung quanh về chuyện của Lư Phương, dẫnđến kế hoạch bại lộ sao?
Bên ngoài căn nhà, khu phát triển tĩnhlặng như tờ, còn đâu không khí ồn ào lần trước. Hàn Phong thở dài, PhanKhả Hân không nói không rằng đi ra theo anh ta. Hàn Phong nói: “Bọnchúng không phải đến đây quay phim mà là diễn kịch, diễn cho chúng taxem một vở kịch xuất sắc.”
Phan Khả Hân đáp: “Ừ.”
HànPhong tiếp lời: “Cô thấy họ tên lưu lại trên hợp đồng bảo hiểm của Lương Hưng Thịnh là Lư Phương, nên mới nhân định chị ta là vợ Lương HưngThịnh, có phải không?”
Phan Khả Hân lại đáp: “Ừ.”
“Thôngthường ai cũng đều nghĩ vậy cả, tài sản thì phải để lại cho người nhàmà. Lần đầu tiên cô tới đây đã hỏi han những người xung quanh về tungtích của Lư Phương, có đúng không?”
“Ừ.”
“Rồi những ngườiđó chỉ cho cô chỗ ở của Lư Phương. Lư Phương cũng kể cho cô câu chuyệngiữa chị ta và Lương Hưng Thịnh. Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối, côđều không hề nghi ngờ, đúng không?”
Phan Khả Hân ngập ngừng rồi lại đáp: “Ừ.”
Hàn Phong nói: “Đây cũng là lẽ thường tình ở con người, sau khi nghe chuyện của bọn chúng, ngoài cảm động ra còn chỗ đâu cho chúng ta nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện nữa. Chúng đã âm mưu rất lâu, còn chúng ta thì không hề hay biết, vì vậy mới dễ bị mắc lừa đến thế, đừng nói là cô,ngay tôi đây chẳng phải cũng thế sao.”
Lúc này, Long Giai cũng cắm điện thoại bước ra, đưa cho Hàn Phong nói: “Trưởng phòng Lãnh.”
Lãnh Kính Hàn nói trong điện thoại: “Bọn tôi đã tới phòng Cảnh sát giaothông thành phố Thiên Nhai điều tra rồi, quả thật có một chiếc xe tắc xi Santana bám theo xe tuần tra, nhưng hung thủ thì rất giảo hoạt, mỗi khi đến nơi có camera hắn lại che đầu tóc mặt mũi đi. Thành ra vẫn chưa cómanh mối gì.”
Hàn Phong hỏi: “Nhưng nghe giọng anh có vẻ rất lo lắng? Lẽ nào có phát hiện gì mới?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Đúng vậy, bọn tôi tuy không nhìn ra mặt mũi hung thủ, nhưng lại phát hiện được một chuyện khác, Mạng Đen.”
Hàn Phong chưa từng nghe cụm từ này, bất giác lặp lại: “Mạng Đen? Là cái gì?” “Á” Long Giai ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
Mạng Đen là gì? Vì sao Long Giai lại hốt hoảng đến thế? Vì sao Lãnh Kính Hàn cũng sợ hãi đến thế? Hàn Phong lấy làm lạ đưa mắt quan sát Long Giai,chỉ nghe Lãnh Kính Hàn nói tiếp: “Cậu không hề biết gì về Mạng đen sao?”
Hàn Phong đáp: “Anh biết mà, tôi toàn ngủ thôi, đã lâu lắm rồi không ngó ngàng gì đến thế sự.”
Lãnh Kính Hàn lập tức hỏi: “Thế hiện giờ tình hình điều tra bên cậu thế nào rồi?”
Hàn Phong nói: “Vừa hoàn thành một giai đoạn.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Vậy được, cậu mau cùng Long Giai quay lại trụ sở mộtchuyến, tôi phải lập tức bổ túc cho cậu cái gì là Mạng Đen.”
Trên xe, Hàn Phong hỏi Phan Khả Hân: “Cô có biết Mạng Đen là gì không?” Phan Khả Hân đang thảo ghi chép trên máy tính, chẳng buồn ngẩng đầu đáp:“Mặc kệ nó là mạng đen hay mạng trắng, chỉ cần là cái mạng làm chuyệnxấu thì chúng ta phải xé toạc nó ra.”
Long Giai nói: “Về trụ sởrồi hai người sẽ biết, chúng tôi có rất nhiều tư liệu lên quan đến MạngĐen. Không ngờ vụ này lại có dính dáng đến Mạng Đen, vậy thì độ khó vụán bên trưởng phòng Lãnh e rằng không chỉ tăng lên gấp mười thôi đâu.”
Khi bọn Hàn Phong đến được trụ sở phòng Cảnh sát hình sự, mấy người LãnhKÍnh Hàn cũng vừa hối hả về tới nơi. Lãnh Kính Hàn bảo Lý Hướng: “Đembăng ghi hình đến tổ kỹ thuật phân tích.” Rồi kéo Hàn Phong vào trong,tới ngồi ngay trước máy vi tính, đoạn nói: “Mạng Đen là một tổ chức sátthủ, chuyên tổ chức ám sát.”
Hàn Phong cười nói: “Có phải không thế? Không phải chỉ trên phim ảnh mới có tổ chức sát thủ thôi sao?”
Lãnh Kính Hàn mặt lạnh tanh: “Tôi không đùa với cậu đâu, cậu tự mình xem đi. Long Giai, lấy tư liệu ra.”
Long Giai bật máy tính, nói: “Điểm đáng sợ nhất của Mạng Đen chính là, bất kỳ ai chỉ cần lên mạng đều có thể tìm ra nó.”
Máy tính của Long Giai đăng nhập vào một trang mạng, Hàn Phong quan sát,thấy màn hình máy tính chuyển sang màu xanh lục, bên trên có hàng chữmàu lam thẫm: “Lên minh mạng lưới hacker – Liên minh Trung Quốc.”
Hàn Phong hỏi: “Đây là mạng đen?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Đúng thế, song đây chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang của chúng thôi, Long Giai.”
Long Giai nhoay nhoáy nhấp chuột trên trang mạng, vào hết cột này đến cộtkhác, mở ra trang diễn đàn, trong diễn đàn lại được chia thành từng mục, cuối cùng vào một bài post nhan đề “Xếp hạng cao thủ”. Sau khi vào đếnđây, màn hình hiển thị: “Bạn vẫn chưa đăng nhập, xin mời nhập tài khoảnhội viên và mật mã”.
Lãnh Kính Hàn ở bên cạnh giải thích: “Bàipost này luôn nằm trên đầu diễn đàn. Sau khi cậu nhấp chuột vào, mọi thứ đều thay đổi.”
Hàn Phong nhìn màn hìnhmáy tính, font chữ phátsáng màu lam đậm đang nhấp nháy, toát lên vẻ huyền bí rất khó diễn tả.Anh ta hỏi: “Vào rồi thì sao?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Bên trong làmột danh sách tên, không biết có bao nhiêu người, đều là sát thủ chuyênnghiệp. Sau mỗi cái tên đều có lý lịch tóm tắt của từng sát thủ, loại vũ khí sở trường, đã từng giết những người nào, giết ra sao, đều được ghichép lại tỉ mỉ. Giá cả mỗi sát thủ là bao nhiêu cũng có bảng phân loại.nếu là khách hàng của Mạng Đen, cậu chỉ cần chuyển tiền vào tài khoảnchỉ định, sau đó để lại trên Mạng Đen thông tin về người cậu muốn giết,người đó nhất định sẽ biến mất khỏi cõi đời này vào đúng lúc cậu muốn họ chết.”
Hàn Phong nói: “Thần kỳ như vậy sao? Chưa bao giờ thất bại?”
Lãnh Kính Hàn nghiêm túc nói: “Sát thủ của Mạng Đen, trước nay chưa từng sẩy tay. Ba năm trước, vụ lãnh đạo châu Phi tiền nhiệm bị ám sát làm chấnđộng thế giới; rồi hai năm trước, vụ một quan chức cấp cao của Nga vàngoại trưởng Philipines; còn cả lãnh tụ nổi dậy Afghanistan...”
Hàn Phong ngắt lời: “Không phải chứ, những người này lẽ nào đều bị sát thủ trong Mạng Đen ám sát sao?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Theo tình hình chúng tôi nắm được, thì là thế. Các nướctrên thế giới đều phải đi cảnh sát đặc nhiệm, còn cả cảnh sát liên bang, đặc công Liên Hợp Quốc, cảnh sát hình sự quốc tế, không đâu là khônggiăng lưới truy bắt tập đoàn sát thủ này. Đáng tiếc, đến nay vẫn khônghề có chút manh mối nào.”
Hàn Phong chỉ máy tính nói: “Nhưng các anh có vẻ hiểu rất rõ về cái cơ cấu này?”
Lãnh Kính Hàn cười khổ: “Là vì cách đây không lâu, chúng tôi vừa phá đượcmột vụ án giết người theo hợp đồng, người đứng sau giật dây là một đạigia, sau khi bị tóm hăn ta đã khai ra Mạng Đen. Hiện giờ chúng tôi đãchia sẻ thông tin này cho lực lượng cảnh sát toàn thế giới rồi.”
Hàn Phong nói: “Với năng lực của các anh, hình như theo dấu một trang mạng kiểu này cũng dễ thôi mà?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Phải rồi, chúng tôi mới đầu cũng nghĩ vậy. Với năng lựccủa cảnh sát quốc tế, tìm ra địa chỉ một trang mạng, xem nó bắt nguồn từ đâu, cốn là một chuyện rất đơn giản. Đáng tiếc, dù cho chúng tôi cốgắng thế nào, Mạng Đen chỉ có thể đăng nhập, chứ không tài nào tìm ranguồn cung cấp thông tin, thêm nữa, cũng không cách nào đóng được tênmiền này, tựa hồ trời sinh đã tồn tại trong hệ thống Internet vậy.
Long Giai bổ sung: “Vì là liên minh mạng lưới hacker thế giới nên bọn chúngcó khả năng náu mình, song lực lượng chống hacker của chúng tôi cũngkhông phải hạng vừa, tôi chỉ không hiểu, rốt cuộc những tên hacker đó đã dùng thủ pháp gì, khiến chúng tôi mãi vẫn không tóm được.”
Phan Khả Hân lấy làm hào hứng nói: “Đăng nhập vào xem nào?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Trước đây thì có thể, nhưng gần đây tài khoản thành viên của tay đại gia kia đã bị xóa, chúng tôi không vào được nữa.”
Hàn Phong ngạc nhiên: “Đừng có nói ngay việc phá mật mã của cái Mạng Đen này các anh cũng không làm được đấy nhé?”
Long Giai đỏ mặt thừa nhận: “Quả thật chúng tôi không làm được.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Hiện nay các trang mạng thông thường đều dùng mã kíchhoạt 1024 bit, nhưng mã kích hoạt bọn chúng thiết lập còn phức tạp hơnthế. Bình thường chúng ta vẫn đặt mật mã đăng nhập bằng chữ số hay tiếng Anh, hoặc dùng lẫn tiếng Anh và chữ số, phải không?”
Hàn Phong nói: “Đúng, lẽ nào bọn chúng đặt chữ Hán?”
Lãnh KÍnh Hàn đáp: “Còn phức tạp hơn cả chữ hán nữa, bọn chúng thiết lập mật mã bằng văn tự của năm quốc gia Trung, Nga, Đức, Hàn, Nhật, rồi bêncạnh những văn tự này còn kèm theo tổ hợp chữ số, chữ cái tiếng Anh vàký hiệu, đó là con số thiên văn. Hiện giờ siêu máy tính nhanh nhất cũngchỉ xử lý được mười tỷ tỷ phép tính mỗi giây, với tốc độ này muốn phágiải mật mã của bọn chúng thì phải đợi đến tám mươi năm nữa.”
Hàn Phong nói: “Tôi vẫn không hiểu lắm. Mà thôi, không muốn bàn đến mấykiến thức chuyên ngành này nữa, tôi muốn biết các anh làm sao mà biếtđược tên sát thủ đó đến từ Mạng Đen vậy?”
Lãnh Kính Hàn giảithích: “Chúng tôi từng thấy trên mạng hình dáng áo trùm mặt của đám sátthủ, bộ đồ chúng mặc chính là loại trong băng ghi hình hôm nay, câu quađây mà xem.” Ông lại dẫn Hàn Phong tới trước một đầu phát băng ghi hình.
Hàn Phong trông thấy trong chiếc xe hơi màu xanh lục có một người đội mũbóng chày, trước sau không nhìn rõ mặt, mình mặc bộ đồ bò, trên cánh tay phải có phù hiệu như trong quân đội. lãnh Kính Hàn chỉ cái phù hiệunói: “Đây chính là Mạng Đen, bọn chúng cũng có số hiệu, Lý Hưởng đang xử lý hình ảnh trên máy tính, chúng ta sẽ nhanh chóng được thấy hình ảnhrõ nét hơn.”
Lý Hưởng lên tiếng: “Được rồi đây.” Ba người lại tới bên chiếc máy tính của Lý Hưởng. Phù hiệu được phóng to, hình ảnh rấtmờ, Lý Hưởng gõ lên bàn phím loại bỏ những gờ nét và chi tiết không cầnthiết, số hiệu nhanh chóng xuất hiện, toàn là những ký hiệu không lýgiải nỏi. lãnh Kính Hàn nói: “Ghi lại các ký hiệu, đối chiếu với dữ liệu của cảnh sát hình sự quốc tế, chúng ta thu thập được càng nhiều kýhiệu, càng có khả năng giải mã được nội dung trong đó.”
Đoạn ông vỗ nhẹ vào người Hàn Phong: “Giờ thì cậu đã biết tính nghiêm trọng của sự việc rồi chứ?”
Hàn Phong nói: “Tôi nghĩ, giá cả trên Mạng Đen nhất định rất cao phảikhông?” lãnh Kính Hàn đáp lời: “Tôi biết cậu muốn nói gì, có điều, người bọn chúng đối phó là dạng nhân vật lớn như Lâm Chính, nên nhất địnhkhông thể để xảy ra sai sót. Hiện giờ Lưu Định Cường và Hạ Mạt đangnghiên cứu những di vật tìm thấy ở hiện trường, Trương Nghệ và Lâm PHàmđã được phái đi điều tra ngân hàng Hằng Phúc, bác sĩ Cố đang làm cácgiám định pháp y, người của chúng tôi chỉ có nhiêu đó thôi, không còn ai đi tiến hành các điều tra khác nữa. Cấp trên cứ nửa tiếng lại gọi điệnxuống thúc một lần, cậu cũng đừng chỉ chăm chăm vào cái án lừa bảo hiểmkia, có thời gian thì năng giúp tôi tìm hiểu thông tin xem sao. Đúngrồi, vừa rồi cậu nói trong điện thoại là đã gặt hái được thành quảmang tính giai đoạn, là thế nào thế?”
Hàn Phong nói: “Còn thế nàođược nữa, càng điều tra càng loạn, càng tìm hiểu càng đau đầu. Mới đầu,hung thủ có ý đồ khiến chúng ta cho rằng đây chỉ là vụ tai nạn ngoài ýmuốn, các anh tin. Tôi lấy làm nghi ngờ. Sau đó, hắn lại tính toán dẫndụ chúng ta vào mớ bòng bong lừa bảo hiểm, chúng ta đều tin. Kết quả vềsau, phát hiện là án mưu sát, ngay từ đầu tôi đã tin chắc rằng có haingười chết, giờ là ba, số nhân lực tham gự cũng từ vài người tăng lêntới vài chục người, vụ án này còn lớn hơn so với tưởng tưởng cuẩ tôinữa, chẳng những vậy càng điều tra càng phát hiện ra những tình tiết khó lường. Hiện giờ tôi cũng đang rối như mớ bòng bong đây.”
Lãnh Kính Hàn gợi ý: “Đã tới điều tra bên công ty cũ của Lương Hưng Thịnh chưa?”
Hàn Phong nói: “Tôi cũng định thế, kể từ khi phát hiện đây là một vụ mưusát đến giờ, tôi chưa được nghỉ giây phút nào cả, xin anh thêm một người mà anh cũng lải nhải khó chịu. Công ty Lương Hưng Thịnh ở Thành Nam,lái xe phải mất một tiếng rưỡi. à phải rồi, Long Giai, chẳng phải cô nói máy tính của cô có thể tra cứu được hồ sơ hộ tịch sao?”
Long Giai đáp: “Ừm, tôi tìm ngay đây.”
Phan Khả Hân thì hễ rảnh ra lại ngồi thụp xuống khuỵu một gối, ghi chép tấttật những chuyện nghe được vào máy tính, đây đều là những tư liệu trựctiếp.
Hàn Phong nhìn Long Giai rồi bảo Lãnh Kính Hàn: “Còn các anh? Có manh mối gì mới không?”
Lãnh Kính Hàn trả lời: “Vẫn phải đợi tin tức từ Trương Nghệ và Lâm Phàm, chứ đầu mối bên này của tôi coi như đứt rồi. mạng Đen, biết tìm ở đâu đây?”
Hàn Phong nói: “Anh có từng nghĩ bọn chúng vì sao lại đột nhiên hạ sát thủ không?”
Lãnh Kính Hàn sững người: “Điều này thì tôi quả thật chưa nghĩ đến, bọnchúng sao có thể biết chúng ta sẽ truy vẫn đến tận phòng Cảnh sát giaothông Thiên Nhai nhanh như thế chứ?”
Hàn Phong nói: “Có hai cáchgiải thích: một, tay cảnh sát đó vốn đã được định sẵn phải ngậm miệngmãi mãi, vai trò của hắn trong vụ án này không hề quan trọng, cũng giống như người anh em của Ngô Chí Quang kia, dùng xong là có thể khứ đingay.”
Lãnh Kính Hàn gật gù: “Vậy cách giải thích thứ hai thì sao?”
Hàn Phong lại nói: “Cách thứ hai, trong nội bộ chúng ta có người của địch,thông tin hoặc là rò rỉ lúc anh gọi điện thông báo cho phía Thiên Nhai,hoặc là bị tiết lộ ra ngoài từ chính phòng Cảnh sát hình sự bọn anh,hung thủ cuống lên nên đành ra tay diệt khẩu. Hiện giờ chúng ta và hungthủ đang trong cuộc chạy đua thời gian, ai vượt lên trước một bước người đó có thể nắm lấy quyền chủ động.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Không thể tiết lộ từ phòng Cảnh sát hình sự bọn tôi được. Nhưng lúc thông báo tới phòng Cảnh sát giao thông Thiên Nhai thì xũng có thể rò rỉ thật, khi đó tôi đã không chú ý đến vấn đề về mặt này.”
Hàn Phong tiếp lời:“Nếu là trường hợp thứ hai thì các anh phải cẩn thận, nếu bị bức quáhung thủ có thể làm ra những chuyện kinh người đấy. Đúng rồi, các anh đã tới nhà Lâm Chính chưa?”
Lãnh Kính Hàn lắc đầu nói: “Tôi cũng cứ chạy suốt, chưa được nghỉ lúc nào. Hơn nữa, tới nhà Lâm Chính, không có thủ tục hoàn chỉnh e là khó.”
Hàn Phong tò mò: “Vì sao?”
Lãnh Kính Hàn giải thích: “Vợ Lâm Chính, tức Chương Ngọc Linh, là con gáimột gia đình máu mặt, có trình độ rất cao, cô ta tuy yêu cầu phía cảnhsát chúng tôi toàn lực truy tìm hưng thủ, nhưng nếu chúng tôi tùy tiệnvào nhà bọn họ khám xét, thì chính là xâm phạm quyền riêng tư của cô ta. Cậu nên tin rằng, so với chồng mình, cô ta cũng có thể điều động cácthế lực xã hội to không kém đâu. Do vậy, trước khi được sự cho phép củacô ta, chúng tôi bắt buộc phải xin thủ tục hợp pháp chính quy, sau đómới có thể bước vào nhà họ Lâm.”
Hàn Phong bất mãn: “Xì, đợi cái thủ tục hợp pháp của các anh phê xuống thì không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi.”
Hàn Phong xoa cằm: “Hiện giờ hai vụ án của chúng ta đang có cùng một vấnđề, đó là chúng ta đều không biết mục đích thực sự của hung thủ là gì,chỉ cần chúng ta biết được cái hung thủ nhắm tới, chắc chắn sẽ có bướcngoặt lớn về quyền chủ động nắm bắt tình tiết vụ án và kiểm soát toàncục. Còn giờ chúng ta chỉ có thể như con trâu bị dắt mũi, hung thủ xuấthiện ở đâu thì chúng ta theo tới đó thôi. Ài...”
Hai người traođổi thông tin mình điều tra được, đồng thời cũng nhắc nhở lẫn nhau. Hồilâu sau, điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn đổ chuông, ông bắt máy: “A lô! Sao! Thật không? thế thì tốt quá rồi.” Tiếp đó ôm chầm lấy vai HànPhong nói: “Vợ Lâm Chính đã đồng ý để chúng ta tới nhà thu thập chứng cứ rồi.”
Đúng lúc ấy Long Giai reo lên: “Tìm ra rồi.” Bọn Hàn Phong tới trước máy tính, thấy tư liệu về Lư Phương rành rành trên màn hình.Lư Phương là dân lao động đến từ nông thôn, địa chỉ khai trương trong hộ tịch nhỏ đến độ chưa ai từng nghe nói đến. Nhưng, mấy năm đầu chị tatới Hải Giác, dường như đã đột ngột mất tích một quãng thời gian, giaiđoạn đó trong bảng lý lịch không thấy ghi gì. Hàn Phong xem đi xem lại,hỏi: “Có thể tìm thông tin về việc phúc lợi Thiên Tứ không?”
Long Giai đáp: “Tôi đã tìm rồi nhưng không được, viện phúc lợi này có địachỉ trên mạng, nhưng lại không thiết lập dữ liệu nguồn tìm trên mạng.Vậy nên, hồ sơ vẫn được lưu trữ bằng cách thức truyền thống, muốn traphải đích thân đến chỗ bọn họ một chuyến.”
Hàn Phong nói: “Được,chúng ta tới viện phúc lợi Thiên Tứ một chuyến.” “Không được!” Lãnh Kính Hàn phản đối. “Cậu phải theo tôi tới nhà Lâm Chính.”
Hàn Phong nói: “Vì sao?”
Lãnh Kính Hàn cười cười: “Cậu tới viện phúc lợi chẳng qua cũng chỉ lấy tưliệu, việc như vậy giao cho người khác làm là được rồi. còn nhà LâmChính, cậu chưa biết chừng có thể phát hiện ra manh mối mà người kháckhông phát hiện nổi.”
Hàn Phong ngẫm nghĩ: “Cũng phải, vậy...”
“Tôi đi!” Long Giai và Phan Khả Hân gần như hô lên cùng lúc.
Hàn Phong kinh ngạc nói: “Ấy! Thành viên đội tôi đúng là rất tích cực mà. Thế thì, tiểu thư Phan đi vậy.”
Phan Khả Hân vui mừng ra mặt, Long Giai thì có vẻ không vui. Hàn Phong anủi: “Cô cần đi làm chuyện khác. Cô đánh xe tới công ty của Lương HưngThịnh xem thế nào, đem tình hình thu thập được về đây, cô biết phải tìmhiểu những gì mà.”
Nhìn theo bóng lưng hai người, Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu để Khả Hân đi lấy tư liệu, có yên tâm không?”
Hàn Phong đáp: “Anh chớ coi thường vị đại tiểu thư này, cái danh phóng viên của cô ấy cũng không phải chơi đâu.” Đoạn kể lại cho Lãnh Kính Hànchuyện Phan Khả Hân đi lấy tư liệu ở nhà hỏa táng. Lãnh Kính Hàn cườinói: “Vậy chúng ta cũng nên bắt đầu thôi, Lý Hưởng, đi cùng luôn.”
Lý Hưởng: “Rõ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.