Tuy Đông Phương Thanh Thương nói không làm gì nàng, nhưng mấy đêm nay càng ngày nàng càng ngủ không ngon.
Không chỉ là trong mơ có một giọng nữ nhân đang gọi nàng: “Lan hoa tiên linh, Lan hoa tiên linh...”
Ngay cả lúc nằm trên giường thần trí vẫn còn tỉnh táo, Hoa Lan nhỏ cũng có thể nghe thấy có một giọng nói đang nhẹ nhàng gọi bên tai: “Hoa Lan nhỏ...” Ngày càng rõ ràng, ngày càng chân thực hơn.
Kỳ dị đến mức giống như chuyện gặp ma mà chủ nhân kể với nàng trước đây.
Nhưng đây là Ma giới, là vương điện Ma Tôn dùng pháp lực ngưng tụ, đừng nói là ma, e là Diêm vương cũng không dám lại gần cung điện sát khí bừng bừng này.
Đến đêm thứ ba, Hoa Lan nhỏ vừa nhắm mắt, giọng nói này lại xuất hiện, nàng thật sự không thể nhịn được nữa liền tung chăn muốn xuống giường đi tìm Đông Phương Thanh Thương lý luận. Ban ngày bị hắn khinh bỉ chê bai thì thôi, đến đêm còn hành hạ không cho nàng ngủ, đây rõ ràng là hiếp người quá đáng!
Nhưng lúc dùng tay phải tung chăn, Hoa Lan nhỏ bỗng phát hiện tay mình không cử động được nữa!
Nàng muốn mở mắt, nhưng trên mí mắt như có treo huyền thiết ngàn cân, khiến nàng vùng vẫy thế nào cũng không thể tỉnh táo được.
Đây... đây lẽ nào là bóng đè trong truyền thuyết?
“Đừng đi tìm Đông Phương Thanh Thương.” Giọng nữ xoay chuyển trong đầu không gọi tên nàng như các đêm trước mà nói một câu khác: “Hắn sẽ hại cô...” Giọng người đó rõ ràng trầm thấp, nghe chẳng có chút khí tức âm tà mà tràn đầy chính khí.
Hoa Lan nhỏ giật mình, thôi không vùng vẫy, nàng đè nén nỗi sợ dâng lên trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Cô... cô là ai? Cô muốn... làm gì ta?”
Nhưng nàng không có được lời đáp.
Dường như hai câu vừa rồi đã hao tốn hết tất cả sức lực của nữ nhân kia, xung quanh hoàn toàn yên lặng, ngay cả tiếng gọi “Hoa Lan nhỏ” thường ngày cũng không có nữa.
Tay lỏng ra, Hoa Lan nhỏ bừng mở mắt.
Vẫn là phòng nàng, nàng đang đắp chăn nằm trên giường, xung quanh không có ai cả.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Hoa Lan nhỏ nhìn qua rèm lòng đầy nghi hoặc. Nếu đến giờ nàng vẫn không thể phát giác sự kỳ dị của người trong mộng, vậy thật sự uổng phí nỗi khổ nàng phải chịu đựng trong những ngày theo Đông Phương Thanh Thương chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Đó không phải là ảo giác của nàng, mà thật sự có ai đó thông qua một cách nào đó đang liên lạc với nàng.
Theo lời người đó nói “Đông Phương Thanh Thương muốn hại cô” mà suy đoán, người này chắc không cùng một giuộc với hắn, như vậy nếu người này trốn được trong cung điện Ma Tôn dùng pháp lực tạo thành, sao hắn lại không biết?
Hoa Lan nhỏ đưa tay phải lên, nhìn cổ tay mình, Cốt lan không có phản ứng, chứng minh vừa rồi không có sát khí, người trong mộng không muốn hại nàng. Rốt cuộc người đó là ai? Người đó muốn nàng làm gì...
Sáng sớm, Hoa Lan nhỏ tinh thần uể oải đẩy cửa phòng, nàng muốn ra bên ngoài phơi nắng, nhưng vừa đi tới cửa chính đã thấy bóng Đông Phương Thanh Thương chặn trước cửa điện.
Hắn đứng chắp tay, bóng lưng vẫn thẳng như cán bút.
Hoa Lan nhỏ đi tới gần mới nghe thấy bên ngoài có tiếng người truyền tới, là tướng quân mà Ma Tôn tùy ý chọn ba ngày trước về hồi báo, không cần nghe nội dung của hắn, chỉ cần nghe mức độ run rẩy trong giọng hắn là Hoa Lan nhỏ biết, tướng quân này đã làm hỏng chuyện Ma Tôn giao phó.
“Ty chức đã tìm được nơi Xích Lân náu thân, khổ nỗi nơi đó có kết giới tự nhiên trời đất hợp thành, ty chức dùng hết mọi cách cũng không thể phá. Bởi vậy... Bởi vậy...”
“Ồ, chỗ đó ở đâu?” Giọng Ma Tôn vẫn hờ hững không hề thấy nổi giận, nhưng càng như vậy càng khiến người ta không đoán được tâm tư hắn. Không biết lúc nào nói ra những lời gì sẽ khiến Ma Tôn ra tay giết mình.
Tuy nhiên rốt cuộc cũng không thể kéo dài, dưới ánh mắt của Ma Tôn, tướng quân kia đành chầm chậm nói: “Ở... ở phía Tây Nam của Ma giới, trên đồng cỏ.”
“Ồ.” Ma Tôn lên tiếng, tay ngưng tụ pháp lực, vào lúc này hắn bỗng nghe thấy một tiếng hít hơi.
Là Hoa Lan nhỏ phía sau hắn không nhịn được mà phát ra tiếng, không phải vì sát khí quanh người Đông Phương Thanh Thương mà vì cổ tay bỗng nhói đau, nàng không nén được mà hít một hơi lạnh.
Nàng cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện Cốt lan đã mọc ra một nhánh, mũi nhọn đâm lên tay nàng trong lúc nàng đang đi, lần này đã đâm nàng chảy máu.
Hoa Lan nhỏ ôm cổ tay, ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt giao nhau, Đông Phương Thanh Thương không làm gì cả, thế nhưng trong đầu Hoa Lan nhỏ bỗng vang lên câu nói mà nàng đã nghe thấy trong mơ: “Hắn muốn hại cô”.
Câu này tựa như cứa vào tim nàng một phát, khiến Hoa Lan nhỏ không nén được mà thôi không dám nhìn, cắn môi vô thức lui lại một bước, rồi nàng lại nhìn Đông Phương Thanh Thương, không dám phát ra thêm tiếng động nào.
Nhìn thấy nỗi sợ Hoa Lan nhỏ gắng sức che giấu trong mắt, trong đầu Đông Phương Thanh Thương bỗng nảy ra một ý nghĩ hoang đường: “Hắn làm nàng sợ rồi”, hắn cảm thấy ý nghĩ này hoang đường vì kể từ thời Thượng cổ, Ma Tôn chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.
Làm cho ai đó sợ chẳng phải là chuyện hắn thường làm sao...
Cung kính sợ hãi, đó mới là thái độ mọi người nên đối với hắn.
Cho dù Đông Phương Thanh Thương nghĩ vậy, nhưng lúc này hắn không thể không thừa nhận mình không còn tâm trạng giết người nữa. Đông Phương Thanh Thương lại quay đầu đi, giọng điệu lạnh nhạt: “Bổn tọa nhớ trước đó có nói nếu không tìm được người thì xách đầu tới đây.”
Thân hình tướng quân run lẩy bẩy: “Ty... ty... ty chức vô năng...”
“Đúng là vô năng, dẫn đường cho bổn tọa, để bổn tọa đi xem thử kết giới trời đất hợp thành kia.”
Tướng quân ngây người, thân hình không còn run nữa, nhưng giống như nghe không hiểu lời của Ma Tôn, chỉ khấu đầu dưới đất mãi mà không ngẩng lên.
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt: “Xem ra so với dẫn đường thì ngươi thích rơi đầu hơn nhỉ?”
Tướng quân vội dập đầu: “Ty chức ngu đần, ty chức ngu đần, ty chức sẽ dẫn đường cho Tôn thượng.”
Đông Phương Thanh Thương gật đầu, bước ra khỏi đại điện. Đi được mấy bước, hắn khựng lại, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Hoa Lan nhỏ, thấy kẽ tay nàng chảy máu, hắn nheo mắt, búng tay.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy cổ tay nóng lên, Đông Phương Thanh Thương đã dùng pháp lực trị lành vết thương cho nàng.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, nghe hắn thờ ơ nói: “Ở yên trong điện, đừng chạy lung tung. Không có bổn tọa, người của Ma giới không khách sáo với ngươi đâu.”
Lời... lời này là có ý không đưa nàng theo sao?
Hoa Lan nhỏ sững sờ.
“Đại Dữu sẽ canh chừng trước cửa điện.” Vừa dứt lời, Đại Dữu từ bên cửa thò đầu ra nhìn Hoa Lan nhỏ gật đầu, nếu nó có thể biểu hiện, Hoa Lan nhỏ cảm thấy chắc là nó sẽ cười nịnh nọt...
“Nếu có biến động thì cứ trốn vào phòng bổn tọa là được.”
Trong lúc hắn nói mấy lời này, tướng quân bên cạnh thật sự không nén nổi hiếu kỳ, ngẩng đầu lên len lén quan sát Hoa Lan nhỏ, nhưng còn chưa nhìn rõ mặt nàng đã có một áp lực vô hình đè đầu hắn xuống, ấn đầu hắn trên mặt đất, không cho hắn ngước lên.
Đông Phương Thanh Thương cất bước đi xuống bậc thềm, Hoa Lan nhỏ bất giác đi theo mấy bước.
Tuy thường bị hắn chê bai, tuy thời gian rồi hắn đối với nàng cũng không tốt bao nhiêu, tuy lời cảnh cáo của nữ nhân trong mơ tối qua vẫn còn vang bên tai, nhưng dù sao hắn cũng cứu mạng nàng mấy lần. Đối với Hoa Lan nhỏ, trên người Đông Phương Thanh Thương có cảm giác dựa dẫm mà nàng không diễn tả được, đặc biệt là trong hoàn cảnh bất an, sự dựa dẫm của nàng đối với hắn như kết thêm ấn, không thể nào vứt bỏ.
Nàng cảm thấy tâm trạng của mình như vậy giống như là mắc bệnh, nhưng cho dù có tâm trạng như vậy nàng cũng đâu còn cách nào khác.
“Đại ma đầu...”
Nàng lên tiếng, Đông Phương Thanh Thương liền dừng bước.
“Lúc... lúc nào ngươi về?”
Hắn nhìn ánh mắt bất an của Hoa Lan nhỏ, chỉ nói hai chữ: “Ngày mai.”
Chưa biết lộ trình, chưa biết hoàn cảnh. Nhưng đáp án của Đông Phương Thanh Thương lại rất rõ ràng mạnh mẽ, hơn nữa càng khiến người ta không thể nghi ngờ.
“Vậy... ta ở trong phòng ngươi nhé.”
“Giỏi.” Hắn nói xong liền bỏ đi không hề quay đầu.
Không nghe tiếng cự tuyệt, Hoa Lan nhỏ coi như hắn đồng ý.
Nàng dõi mắt theo bóng hắn đến khi không nhìn thấy nữa, sau đó mới quay về bên cửa, xoa mặt Đại Dữu: “Ngươi canh cửa cẩn thận nhé.”
Đại Dữu ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay Hoa Lan nhỏ.
Đêm đó, đúng là Hoa Lan nhỏ ở trong phòng Đông Phương Thanh Thương.
Phòng hắn rất sạch sẽ, có điều trên kệ sách còn bày ít thư quyển cũ kĩ, Hoa Lan nhỏ tới nhìn thử mới phát hiện chữ trên đó nàng đọc không hiểu, nhưng nàng vẫn biết đây chắc là thư quyển Thượng cổ, vì trong phòng Ty Mệnh cũng có mấy quyển.
Đại ma đầu đọc những thứ này là vì... nhớ chuyện xưa?
Hoa Lan nhỏ chui lên giường Ma Tôn, không khách sáo cuộn chăn ngủ. Dù sao cơ thể Đông Phương Thanh Thương nàng cũng từng chiếm rồi, những thứ khác còn ngại gì nữa chứ...
Đêm đó, cho dù ở trong phòng Ma Tôn nhưng Hoa Lan nhỏ vẫn nằm mơ, trong mơ không chỉ có giọng nói nữ nhân xuất hiện mà còn lờ mờ có khuôn mặt người đó, người đó nói: “Hoa Lan nhỏ, cô phải rời khỏi cơ thể này.”
Giống như lúc trước, lặp đi lặp lại chỉ một câu này.
Hôm sau lúc Hoa Lan nhỏ thức dậy lại cảm thấy tim mình đập nhanh, nàng mặc y phục đi tới đại điện, phát hiện Đông Phương Thanh Thương đã quay về.
Hơn nữa lúc này quỳ trước vương tọa của hắn còn có một nam nhân áo đỏ, Hoa Lan nhỏ nhớ người này, đây chính là nam nhân họ từng gặp trong tháp Hạo Thiên – Xích Lân.
Đông Phương Thanh Thương thật sự chỉ dùng một ngày đã bắt được người về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]