Chương trước
Chương sau
"Lê Kiều đã quay lại rồi, nếu ai còn chưa ngủ thì mau ngủ bù đi!"

Nhóm thực tập sinh chọn quay về ký túc cũng lo lắng không ngủ được, trong nhóm bàn về của Lê Kiều, cho nên vừa nhận được tin tức, liền có người chủ động gọi điện thoại yêu cầu các thực tập sinh nghỉ ngơi.

Diệp Du Ca là một trong những người đầu tiên chủ động yêu cầu người trong nhóm gọi điện ngay cho mình ngay khi có tin tức, kết quả khi y nhận được tin, biểu cảm trên mặt lại chả có gì là vui vẻ, thậm chí có chút cứng đờ.

"...ông muốn nói, thiên đạo của thế giới này chính là ông?"

Y thấp giọng thì thầm vào một khối không khí, đối với người ngoài mà nói, trông y chỉ như đang lẩm bẩm nói chuyện với chính mình.

Lê Kiều đã có một giấc ngủ ngon.

Mặc dù giấc ngủ không phải là điều cần thiết đối với những người đã tu luyện từ trúc cơ trở lên, nhưng thỉnh thoảng có được sự thư giãn hoàn toàn từ cơ thể đến ý thức vẫn rất có lợi.

Ngoài ra, trước khi đi ngủ, Lê Kiều trực tiếp nuốt chửng ma khí tích lũy trong sao băng trận nhiều năm qua, lần này tỉnh lại, mặc dù vẫn còn ở Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cảnh giới của cậu đã ổn định hơn nhiều, thần thức cũng được kéo dãn, cùng với cơn đau liên tục trong xương cốt cũng biến mất.

Vừa mở mắt, lại là một chiếc giường kingsize khác, trên mặt đất trải thảm lông dê thật dày, tiếng mưa xào xạc nhẹ nhàng từ cửa sổ truyền đến.

Lê Kiều sửng sốt trong chốc lát, suýt chút nữa ngứa tay tìm người mà bóp cổ, nhưng khi quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Phong đang ngồi ở đầu giường.

Sau đó Lê Kiều mới nhớ ra mình đã đưa ra yêu cầu vô cùng đáng sợ là "bồi ngủ", Thẩm Phong thật sự đã "ngủ" với cậu, nhưng anh lại không nằm trên giường, một thân Lê Kiều chiếm trọn chiếc giường lớn, Thẩm Phong chỉ ngồi ở một góc giường, dựa vào đầu giường nhẹ nhàng ngủ với cậu.

Sáng sớm lúc Lê Kiều trở về, cậu thấy rõ  hai mắt người này đỏ ngầu, hiện tại lại nghiêng mặt dựa vào thành giường vững trãi, từ từ trượt xuống, ước chừng ngủ không quá mười phút.

Khuôn mặt của người đẹp tiều tụy thì lại càng xinh đẹp hơn. Lê Kiều trong tiềm thức muốn đưa tay giúp đỡ nhưng lại rút về.

“Nếu anh phát hiện con chó kia không thích mình, vậy liền tìm một con chó khác thích mình đi.” Hệ thống ngồi ở bên giường, lắc lắc cái đầu đung đưa cái chân nói: "Rồi anh sẽ tìm được con chó chỉ trung thành với mình anh mà thui~ Ai da!!"

Lê Kiều búng tay nói: "Mày học đâu được cái thói chế nhạo chủ nhân hả?"

“Hô hô, sao tui dám giễu cợt chủ nhân ~” Hệ thống che đậy tâm trí của mình, nói: “Cứ cho rằng mình là cao thủ, mình biết rất rõ, sao lại phải tự treo cổ mình lên cây cơ chứ?”

Lê Kiều dùng sức bóp mặt nó nói: "Nếu còn tiếp tục xúc phạm sư huynh của tao, đồ ăn vặt trong tháng này của mày sẽ không còn đâu đó."

Hệ thống đá chân, hét lên một cách cường điệu, tiếng "bụp" vang lên trong khung cảnh hỗn loạn.

Lê Kiều quay người lại, Thẩm Phong cuối cùng cũng trượt khỏi cạnh giường, anh xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn cậu.

Lê Kiều "..."

Lời yêu cầu trơ trẽn mà bản thân đưa ra trước khi đi ngủ vẫn văng vẳng bên tai cậu, bây giờ qua cầu rút ván liệu có muộn quá không nhỉ?

"Em tỉnh rồi." Thẩm Phong cất giọng, có chút khàn.

Lê Kiều: "...Ừm."

"Không phải bảo tôi bồi em ngủ sao? Chưa kịp ngủ mà em đã thức mất rồi."

"..." má nó rút không kịp rồi =_=

Khi Thẩm Phong cử động như vậy, mặt dây chuyền hắc thạch anh đeo trước ngực cũng khẽ động, ánh mắt Lê Kiều cũng theo đó mà lắc lư mấy cái. Cậu không nhịn được lên tiếng "Nếu anh không thích đeo nó thì có thể cởi ra."

Khi đặt lệnh cấm cậu cũng không nghĩ nhiều đâu, nhưng vì hiện tại thân phận của "Thẩm Phong" chưa rõ ràng, Lê Kiều không muốn anh ta lúc nào cũng theo dõi tung tích của mình.

Mãi cho đến sáng nay, Thẩm Phong dùng đôi mắt đỏ ngầu mà hỏi cậu: “Em ghét tôi lắm sao?”, Lê Kiều mới nhận ra rằng, việc làm này đã khiến người ta đau lòng.

"Không cần." Không nghĩ tới, Thẩm Phong giơ tay sờ lên nó rồi nói: "Không dùng đến thần thức thì thôi, tôi còn có trí óc mà, kết hợp giữa tình huống và manh mối, tôi cũng sẽ tìm được em."

Lê Kiều ngược lại ngây ngốc, thật sự có người sẵn sàng bị kiềm chế và theo dõi à?

"Tại sao?"

Thẩm Phong hơi nghiêng người như muốn chạm vào mặt cậu, nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc đang lẻ loi nhếch lên, “Đây không phải là món quà đầu tiên em tặng tôi sao?”

Lê Kiều cảm giác được đỉnh đầu bị đẩy nhẹ, tim đập thình thịch.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa triền miên. Lê Kiều đột nhiên quỳ xuống, từ bên kia lết ra khỏi giường, mở cửa sổ phòng khách.

Gió mát ẩm mang theo hạt mưa thổi vào, Thẩm Phong từ phía sau hỏi: "Không muốn ngủ nữa à?"

Lê Kiều "...Không được?"

Thổi gió một hồi, Lê Kiều mới nhớ ra, nhìn lại đồng hồ trên tường, phát hiện đã hơn hai giờ chiều.

Thời lượng ghi hình trực tiếp cho mỗi vòng công bố thứ hạng được rút ngắn lại. Ở vòng đầu tiên có 101 người, ghi hình từ sáng đến tối. Ở vòng thứ hai, có 55 người, ghi hình suốt buổi chiều. Vòng thứ ba chỉ còn 35 người, trừ số thí sinh bị loại thì cũng chỉ còn lại 20 người nên thời gian phát sóng trực tiếp bị hoãn lại đến 5 giờ chiều.

Tuy nhiên, ngay cả khi thời gian phát sóng trực tiếp bị hoãn lại, các thực tập sinh cũng rất chăm chỉ đến trường quay từ rất sớm để trang điểm và tạo kiểu. Tính ra, Lê Kiều đã muộn hơn so với mọi người về mặt thời gian chuẩn bị rồi.

"Tôi phải về thay quần áo." Lê Kiều liếc nhìn Thẩm Phong, trên mặt cũng lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi. Cặp mi rũ xuống, môi tái nhợt, qua một đêm như gầy đi một vòng, đến cả xương gò má cũng lộ ra.

May mắn thay, sự xinh đẹp của đại mỹ nhân sẽ không vì tiều tụy một đêm mà mất đi vẻ sự thanh cao, người cao gầy, xương cốt ẩn hiện rõ ràng, vẫn là đóa hoa lạnh lùng cao lãnh.

Chẳng ngờ đại mỹ nhân lại coi trọng cậu đến mức có thể nói là hèn mọn, Lê Kiều tùy tiện đưa cho anh một chiếc vòng cổ để giám sát, người ta lại cam tâm tình nguyện lúc nào cũng mang bên người. Sắp phát điên vì không tìm thấy người cũng không dám cởi nó ra. Khi được hỏi, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng cua nói một câu: "Bởi vì đây là món quà đầu tiên em tặng cho tôi."

Người đẹp này... mắt nhìn người không được tốt lắm nhỉ?

“Chờ một chút, tôi đưa em về.” Thẩm Phong cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh tủ kính lấy ra hai cái áo khoác kiểu dáng giống nhau, một cái màu trắng, một cái màu xanh đậm.

"Bên ngoài rất lạnh." Thẩm Phong đưa chiếc màu trắng cho Lê Kiều còn mình mặc vào cái màu xanh đậm, "Lát nữa đi ngang qua khu vực dành cho người hâm mộ, chắc chắn họ sẽ lo lắng khi thấy em chỉ mặc một thân đồ mỏng. Mặc cái áo này vào đi."

Lê Kiều cầm lấy quần áo nói: “Không cần…” cậu cảm thấy có chút áy náy, “Anh không phải trang điểm sao?”

"Tôi có đội trang điểm của riêng mình, nhanh chậm gì đều có cách giải quyết." Thẩm Phong nắm lấy một tay của Lê Kiều, cúi đầu đóng cúc cổ tay áo cậu, cười nói: "Nếu vội thì cứ làm tóc rồi lên sân khấu thôi. Nghe có chút tùy ý nhỉ."

"Anh ỷ vào mình đẹp mà tùy hứng hả???" Lê Kiều phun tào.

“Ừ,” Thẩm Phong ngẩng đầu như nghe được điều gì ngoài ý muốn. “Em cũng thấy mặt tôi đẹp à.”

"Vớ vẩn..." Trên đời thật sự có người tự luyến như vậy, nhưng Lê Kiều mới nói được nửa câu "Vớ vẩn", đã có tiếng gõ cửa phòng khách.

"Thầy Thẩm, PD, thầy có ở trong đó không?" Là giọng nói của một nhân viên.

“Ừ.” Thẩm Phong vừa mới buộc xong khuy măng sét cho Lê Kiều, vuốt thẳng cổ áo, quay người mở cửa. “Nếu em muốn bù đắp, một lát nữa tôi sẽ tới đó.?"

"Thầy Thẩm..." Cửa hé mở, Lê Kiều đứng ở bên cửa sổ, với dáng người cao gầy của cậu, tinh tế thoạt nhìn cũng nhận ra. "Trang điểm có thể xử lý sau được ạ. Trình đạo nói anh không nghe điện thoại, vậy nên tôi đến thông báo với anh một tiếng, thời gian phát sóng trực tiếp đã tạm thời hoãn lại..."

Dư quang còn sót lại, bóng dáng cao gầy bên cửa sổ quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra ngạc nhiên.

Thẩm Phong đã để điện thoại ở chế độ im lặng vì sợ làm phiền Lê Kiều đang ngủ, không ngờ anh lại bỏ lỡ tin tức quan trọng như vậy.

Trước khi Lê Kiều biến mất, cậu không được phép mang theo điện thoại di động khi ghi hình chương trình phụ. Đương nhiên, lúc này cũng không có nó ở đây.

"A a a, tui quên mất không có tìm kiếm thông tin trên mạng báo cáo cho chủ nhân." Hệ thống cảm thấy thật có lỗi, "Tui sai rồi, chủ nhân, đừng trừng phạt tui có được không qaq"

"... Loại tin tức này giờ biết cũng không muộn." Lê Kiều vuốt ve vạt áo khoác bị gió lạnh thổi bay đi, khu vực chụp ảnh mà các trạm tủ từng tụ tập ở ngay trước mặt cậu.

Thật ra, sự cố xảy ra trong buổi xếp hạng lần này đã được công bố rồi: Đầu tiên là Tiều Nam cùng người quay phim nổi điên, sau đó Lê Kiều biến mất trong đêm, người ta phát hiện ra ngôi biệt thự của Lục Văn - chủ tịch Peach Video xảy ra hỏa hoạn - rõ ràng là trời đã mưa suốt hai ngày, làm thế nào mà trận hoả hoạn lại có thể bùng lên không dừng như thế.

Lúc rời đi Lê Kiều quả thực không phóng hỏa, bởi vì cậu đã đưa cho Lận Thừa Duyệt một con cổ trùng rồi, nó đủ để kiểm soát Lục Văn trong suốt quãng đời còn lại và cậu cũng chả cần phải làm gì thêm.

Nhưng khi nhìn thấy tin tức, cậu không kìm được ánh mắt mà liếc nhìn Thẩm Phong bên cạnh, nhớ tới anh vừa cười vừa nói: “Tôi nhất định sẽ tìm được em” – tên đàn ông này quả thực là kiểu sẽ giết người phỏng hỏa không chớp mắt nhỉ...

Xem tin tức, Lận Thừa Duyệt cuối cùng cũng ôm Lục Văn chạy ra khỏi hiện trường vụ cháy. Lận Thừa Duyệt không bị thương nặng, nhưng Lục Văn thì mình đầy máu me và đang trong trạng thái bất tỉnh.

Người xem tự bổ não Lục Văn bị thương vì cố gắng thoát khỏi đám cháy với cơ thể bất tiện của mình. Tuy nhiên, Lê Kiều vẫn nhớ khi rời đi, cậu đã đập vỡ máy ảnh và chỉ làm xước mặt của Lục Văn.

Tuy nhiên, sự chú ý của người ăn dưa hiển nhiên không đổ dồn vào vết thương của Lục Văn. Lận Thừa Duyệt là một nam diễn viên trẻ mới nổi gần đây. Nhan sắc nổi bật vừa cầm về 1 bản hợp đồng IP nam chính, làm người ta hoài nghi có phải hay không đằng sau y có bối cảnh gì rất lớn.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc y bế Lục Văn ra khỏi biệt thự hẳn là phải suy nghĩ nhiều.

—— Có người như đã đoán ra tâm lý ăn dưa của dân cư mạng, cách đây một giờ đã tung ra một gói tài liệu có tựa đề "Những người đàn ông đã ngủ trên giường ngài Lục", tuyên bố nhặt được nó từ hiện trường vụ cháy của Lục Văn. Lục được trong thẻ nhớ thấy nhiều cái hay quá, hắn liền lọc ra rồi đăng lên mạng.

Cư dân mạng ban đầu đối với những tiết mục "ăn dưa" và "trang xx nóng" này đầy vẻ khinh thường, cho rằng đó chỉ là hàng trăm tin đồn rác rưởi vô căn cứ như trước. Tuy nhiên, một số ít người đã bị sốc vì tò mò mà mở link tệp ra xem, quả thực mỗi người được liệt kê trong đó đều có hình ảnh được lưu lại.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa cả nghìn dặm, con người luôn nhiệt tình không thể tưởng đối với những tin đồn về chuyện tình cảm hay với chủ đề như “sập phòng”. Nhất là những bài đăng có hình ảnh hoặc thậm chí là video để hỗ trợ họ.

Chẳng bao lâu, gói tài liệu này đã lan truyền trên Internet với tốc độ chóng mặt, lọt vào top danh sách hotsearch của các ứng dụng lớn - người tung tin dường như biết rất rõ ai có thể đắc tội và ai không thể đắc tội. Phàm là người có địa vị, có khả năng trấn áp các hot search và kiểm soát dư luận đều không đăng. Tất cả những ngôi sao không được ra mắt hoặc là những nghệ sĩ tuyến 18 đang loay hoay dưới đáy giới giải trí đều được hắn cho vào danh sách này.

Những thần tượng nhỏ làm diễn viên bán thời gian là đối tượng bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Lục Văn là một người thực sự "đối xử bình đẳng với mọi người", hắn chỉ quan tâm đến thể chất của đối phương và dương khí có đủ hay không, không quan tâm đối phương có phải là người nổi tiếng, vì vậy hắn thực sự đã cung cấp rất nhiều tài liệu quý cho người ăn dưa như bọn họ.

Ước chừng có cả chục chàng trai trẻ đẹp nhưng không phải là diễn viên, thần tượng nổi tiếng, may mắn là người tố giác không nêu tên họ, sau chuyện này họ chỉ cần phẫu thuật thẩm mỹ, tiếp tục có thể sống ở giới giải trí, chỉ có người hâm mộ vẫn tiếp tục bị lừa. Ngược lại trong danh sách có một số thần tượng nổi tiếng có khuôn mặt dễ dàng được người khác nhận ra nhưng vẫn chưa ra mắt và chưa có nhiều điều để nói.

Ví dụ như Lê Kiều.

Đãi ngộ của Lê Kiều quả thực là trường hợp duy nhất mà người tố cáo không chỉ tag tên cậu vào bức ảnh, mà còn đăng một đoạn video riêng, trong video cậu mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, nhắm mắt chìm vào trong tấm chăn, còn Lục Văn háo hức leo từ xe lăn lên giường, loay hoay cởi cúc áo…

[Đệt bạn giường của Lục Văn, ắt hẳn Lê Kiều là người đẹp nhất và cũng sừng sỏ nhất, mấy ông có thấy vậy không?]

[+10000086 Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy nằm đó thôi cũng khiến chân tay của tôi cứng lại rồi. Chẳng trách Lê Kiều là người cuối cùng ngủ với hắn, ngủ xong rồi hắn sẽ không nghĩ đến người khác nữa, phải không?]

[Bọn ngu, cút khỏi đây đi, ngủ con mẹ mày chứ ngủ, tung tin đồn nhảm, cẩn thận bị tố cáo.]

[Có video và hình ảnh rõ ràng rồi mà fan Lê Kiều còn chối nhỉ. Thôi quên đi. Tôi hiểu việc trở thành fan của một idol có nhan sắc lẫn thực lực top một là chuyện bình thường. Mấy người chắc chắn sẽ không chấp nhận được hắn ngã ngựa như thế này 23333]

[Xem video, suốt quá trình Lê Kiều đều nhắm mắt bất động. Đang hôn mê phải không? Nếu vậy thì quả thực có chút đáng thương, vì thần tượng dựa vào fan mà ăn cơm, giờ fan Lê Kiều về tự mình an ủi nhau chút, rồi đội cái mũ xanh lên đầu, vẫn là người một nhà đó. Hhhhh]



Cư dân mạng mỉa mai "an ủi" fan Lê Kiều, cũng như hầu hết người hâm mộ của cậu thực sự không thể chấp nhận lời buộc tội "leo lên giường ông chủ" này. Điều này không chỉ có nghĩa là thanh niên kiêu hãnh, trong sáng lộng lẫy, quang mang vạn trượng trong mắt bọn họ đang bị vấy bẩn. Còn là huyền thoại truyền đầy cảm hứng, người mà họ luôn rất tự hào, nghịch tập phản công, leo lên đỉnh cao từ bờ vực bị loại cũng đã bị phủ bóng đào.

Lúc này, những người ăn dưa gần như đã mất đi trí nhớ. Màn trình diễn của Lê Kiều hết lần này đến lần khác tuyệt vời biết bao, cậu đã phải trải qua bao nhiêu vất vả và khó nhọc để có thể đi đến được ngày hôm nay, mà chỉ cần một bức ảnh và một đoạn video đã dễ dàng gạt bỏ đi tất cả.

Fan của Lê Kiều tức giận, ủy khuất nhưng không có cách nào để kháng cáo. Trong khi họ tràn vào Weibo của tổ chương trình và Công ty Starway, yêu cầu làm rõ, điều tra sự thật và kiện hết những kẻ tung tin đồn nhảm, thống khổ mê man.

Phân tích cuối cùng, nguyên nhân cốt lõi của vấn đề này vẫn nằm ở việc Lê Kiều có thể làm rõ nó một cách mạnh mẽ hay không, có đủ tự tin để kiện những kẻ tung tin đồn và chống lại bọn bôi xấu hay không. Tất cả đều phụ thuộc vào chính thần tượng của họ.

Lòng tin của họ thực sự không bị phản bội sao? Lê Kiều... cậu ấy thực sự không làm điều đó sao?

Lê Kiều hơi dừng lại khi bước ngang qua điểm tập trung của người hâm mộ.

Bình thường nơi này tập trung đông các trạm tỷ với đủ kiểu máy ảnh ngắn dài đang tanh tách. Hôm nay, dù mây mù và mưa phùn, đám đông tụ tập thậm chí còn đông hơn bình thường.

Không sai biệt lắm kể từ khi công diễn ba kết thúc, trạm tỷ của Lê Kiều trong trương trình vươn lên top đầu về số lượng. Mỗi ngày khi Lê Kiều đi làm hay tan sở, họ sẽ lảng vảng tụ tập lại với nhau. Nhưng hôm nay, hầu như tất cả những gương mặt mà Lê Kiều từng nhìn thấy đều đang từ bên ngoài hàng rào ngóng về phía cậu.

Trong số đó có cô gái mập với mái tóc ngắn đeo kính gọng đen, cũng có cô gái mặc một thân quần đen, áo đen, đội mũ đen và đeo khẩu trang đen, những cô gái với gu thời trang và mái tóc sặc sỡ, mặc váy ngắn. Họ mang theo máy ảnh, không còn cách nào bung dù, quần áo, váy bị ướt ở các mức độ khác nhau do mưa phùn xối xuống.

Tuy nhiên, không ai trong số họ cầm ô để che mưa, họ vẫn giơ máy ảnh lên không chớp mắt nhìn về Lê Kiều.

Lê Kiều mặc một chiếc áo khoác trắng không vừa với dáng người của mình, bộ quần áo hơi rộng, khiến cậu càng trông gầy hơn. Khi cậu ấy từ xa đi tới, các cô gái đã chộp lấy máy ảnh của mình và những âm thanh “tách”, “tách” lần lượt vang lên.

Lê Kiều dừng lại, đứng cách đó không xa, nhìn họ. Khi các cô đứng đó, mắt nhìn cậu mà tay không khỏi run lên, một chút xót xa hiện ra trong ánh mắt, cả một chút gì đó hơi oán giận.

Lê Kiều vốn đang cầm một chiếc ô màu đen, đột nhiên buông tay cầm, để nó theo gió rơi xuống đất.

Và cậu đã bất chấp cơn mưa phùn và cúi đầu thật sâu về phía người hâm mộ.

"..." Sau khi các cô im lặng vài giây, đột nhiên có người run rẩy hét lên "Lê Kiều".

Lê Kiều nhận ra giọng nói đó là của "Bình minh mộng mơ".

“Tôi tin cậu,” “Bình minh mộng mơ” hét lên, nước mắt trào ra, cô vẫn phải cầm máy ảnh bằng một tay, tay còn lại vội vàng quẹt đi dòng nước mắt bên má mình “Tôi tin cậu không phải người như vậy. Hãy nhanh chóng làm rõ mọi chuyện được không? Chúng tôi có thể chờ, bao lâu cũng được."

Câu cuối cùng của cô có "chúng tôi", xung quanh cô không có cô gái nào phản đối mà chỉ im lặng lau đi những giọt nước mắt hòa với nước mưa trên mặt.

Lê Kiều đứng thẳng lên, mưa ướt đẫm dính bết vào tóc, nhưng lúc này đôi mắt cậu trong trẻo tựa như hổ phách, "Tôi sẽ làm nó nhanh thôi." Giọng nói của cậu không lớn nhưng mọi người có mặt đều có thể nghe rõ. “Không cần đợi đâu” với nụ cười ôn nhu chưa từng xuất hiện, Lê Kiều khẳng định với họ.

Một số trạm tỷ nghẹn ngào nức nở, đáp lại thưa thớt bằng những tiếng “tách”, “tách” liên tục và kéo dài rất lâu.

“Đi thôi.” Thẩm Phong từ phía sau cầm một chiếc ô khác đi tới, vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoay người cậu lại, “Nếu sớm nói rõ, bọn họ sẽ đỡ đau lòng hơn.”

Lê Kiều vô thức kéo cổ áo khoác lại, nhỏ giọng nói với anh: "Tôi đã phá hỏng cái máy ảnh đó rồi... Tôi chắc chắn mình đã phá nó."

Diệp Du Ca lật đi lật lại chiếc thẻ nhớ gần như đã vỡ thành bụi trong tay “Trong trường hợp bình thường, không thể ghép lại được, cũng không thể sử dụng bình thường được..."

"Cho nên ta mới nói ta là thiên đạo." Trong đầu vang lên một thanh âm trẻ con kỳ quái, khiến Diệp Du Ca kinh hãi.

"Ta đã nói rồi, cậu không thể lúc nào cũng tỏ ra kinh ngạc như vậy được, Lê Kiều sẽ dễ dàng nhìn ra." Giọng nói trẻ con đầy bất mãn, ngữ điệu tràn đầy khinh thường Diệp Du Ca.

"Tôi thật sự không quen..." Diệp Du Ca không dám đắc tội cái thứ tự nhiên chui vào đầu mình như này, chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Để tôi từ từ làm quen đi..."

"Ngay cả khi cậu trọng sinh cũng có thể thích ứng hoàn cảnh nhanh như vậy mà bò dậy hại người, ta ở trong đầu cậu nói mấy chữ mà kêu không quen?" Âm thanh trẻ con cười lạnh "Giả vờ cho ai xem?"

“Ông, sao ông lại biết?!”

Huyết sắc tái nhợt phủ lên khuôn mặt Diệp Du Ca. Trọng sinh là bí mật lớn nhất và cũng là vũ khí lớn nhất của y, âm thanh này có thể thờ ơ chọc thủng được, vậy nó thực sự là "thiên đạo"?

“Bởi vì ta là người khiến cậu tái sinh.” tiếng trẻ con cười nham hiểm nói: “Ta vốn sống trong cơ thể của Lục Văn, chỉ khi hắn chết đi hoặc mất hết năng lực mới tỉnh lại. Ở kiếp trước, ta thức tỉnh là lúc Lục Văn chết đi, ta chọn tới chọn lui cuối cùng chọn trúng cậu. Mặc dù trông cậu có vẻ bình thường và yếu đuối, nhưng lại có đủ hung ác, lạnh lùng và dối trá. Chỉ cần ta giúp cậu một chút, cậu có thể trở thành một con chó tốt của ta..."

Sắc mặt của Diệp Du Ca trở nên tái nhợt. Một mặt, đúng là y đã làm tất cả những điều xấu nhưng tự bản thân y luôn tìm cớ để thuyết phục rằng mình không thể chấp nhận việc "Thiên Đạo" vạch trần những điều xấu đó một cách không thương tiếc.

Mặt khác... y hỏi lại với giọng run rẩy, "Việc tôi tái sinh không phải để bản thân có thể hoàn thành những hối tiếc trong cuộc sống trước kia, mà để tôi có thể trở thành cho ông sai khiến?"

"Vớ vẩn." Đồng âm sốt ruột nói như thể cho rằng con người này thật ngu ngốc, "Cậu hối hận là vì cậu vô dụng, bất tài và ích kỷ. Ta không rảnh đến mức đi giúp những người như này có một cuộc sống viên mãn. Hãy nhanh chóng giúp ta hoàn thành mục tiêu đi, nếu không đừng trách ta sẽ tước đi cơ hội tái sinh này của cậu, lần nữa biến ngươi trở thành một thứ rác rưởi trong chương trình, nghe chưa?"

Diệp Du Ca cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ, y luôn cho rằng mình được ông trời yêu thương, được quý mến nên không đành lòng để bản thân sống trong cảnh nghèo khổ và cho y một cơ hội được tái sinh... Ai mà biết được sự thật có thể tàn nhẫn và vô tình đến thế? Mấy lời nói ngắn gọn đã hoàn toàn đánh tan ảo tưởng của y.

Y đau khổ đến mức chỉ muốn bịt tai lại không nghe cũng không nhìn. Tuy nhiên, giọng nói của đứa trẻ xuyên qua não bộ, đe dọa “lấy lại cơ hội tái sinh” và “ lần nữa biến y trở thành kẻ rác rưởi ” làm y không thể không lau đi những giọt nước mắt xấu hổ trên mặt "Mục tiêu của ông là gì?"

Đồng âm hài lòng vì cuối cùng y cũng đi vào trọng tâm câu hỏi, ung dung thả một nụ cười nói: "Hãy để Lê Kiều phải chịu đựng sự sỉ nhục và tra tấn cho đến khi nào cậu ta chọn cách tự sát."

Lê Kiều lần lượt bị tấn công trên Internet.

Trước đó cậu nổi lên quá nhanh, che trời lấp đất, quảng cáo của BULO khiến độ nhận diện của cậu bao trùm tất cả các trang mạng, quá mức áp đảo, tựa như các đỉnh lưu đều từng trải qua một đợt bôi xấu trên toàn mạng. Nhiều người ác cảm với những thứ xa lạ, chiếm không gian sống gần như đã khắc sâu vào bản năng di truyền của chúng ta.

Chỉ là trước đó dù có mâu thuẫn nhưng không có nguyên nhân bùng nổ cho đến khi xảy ra sự cố "gói tài liệu", khi vết đen của Lê Kiều bị phơi bày trước công chúng một cách không thể chối cãi.

Những anti fan trước đây mơ mơ hồ hồ giờ mọc lên như nấm sau mưa để pha trò, rồi lại pha trò, nhân cơ hội tạo ra nhiều tin đồn ác ý hơn. Internet đơn giản đã biến thành một lễ hội chống lại Lê Kiều.

Đây là vòng xoáy của hiệu ứng - khi câu nói nói nào đó xung quanh bạn được thừa nhận hay đón nhận rộng rãi, nhiều người sẽ tích cực tham gia bày tỏ và truyền bá nó. Khi một quan điểm nào đó không được thừa nhận và thậm chí dễ bị các nhóm, một số người công kích. Ngay cả nhóm tán thành quan điểm này cũng chọn cách im lặng.

Nếu chu kỳ này cứ tiếp tục, một giọng nói sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và giọng nói còn lại sẽ trở nên im ắng vô cùng - nó đã trở thành một giai đoạn nhất định trên Internet mà chúng ta thường hay bảo là ý kiến một chiều. Chỉ khi sự việc hoàn toàn bị đảo ngược thì mới có người xuất hiện. Nhờ nhận thức muộn màng. Nhảy ra và nói "Này, thực ra tôi đã nghĩ vậy từ lâu rồi——"

Đây là tình trạng hiện tại của Lê Kiều trên Internet Hoa Quốc. Ngay cả khi có ai đó đặt câu hỏi "Nếu Lê Kiều bị vu oan thì sao?" hoặc "Nếu anh ấy bị ép buộc thì sao?", cả nhóm sẽ cười nhạo họ và nói: "Bạn cũng thèm à?" "Đừng tẩy nữa, đừng tẩy nữa." Các fan của Lê Kiều cùng nhau tắt micro, họ tập trung bình luận ở weibo tổ chương trình "Xin hãy làm rõ càng sớm càng tốt."

Ngay cả Đại tá Trần đã lâu không liên lạc cũng chủ động gọi điện cho cậu: “Đợi thêm vài ngày nữa, nhiều nhất không quá một tuần. Chỉ cần kết quả nghiên cứu chính thức của nước ta được công bố trên phạm vi quốc tế, chúng tôi sẽ sẽ lập tức giúp cậu tiết lộ thân phận và trao huân chương quốc gia để cải chính thanh danh. Những anh hùng của chúng ta sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục nhã này."

"Cảm ơn lòng tốt của ngài." Lê Kiều nói, "Tôi hy vọng nghiên cứu của quốc gia diễn ra thuận lợi"

“Cậu…” Đại tá Trần thở dài, “Lúc này rồi mà cậu vẫn điềm tĩnh như vậy, hiền lành hào phóng mà chúc phúc cho nước nhà. Cậu không biết chứ tôi hơn cậu mấy chục tuổi, nhưng từ tận đáy lòng tôi thực sự rất khâm phục cậu. Tôi nhất định sẽ giúp cậu đấu tranh vì đất nước nhiều hơn nữa”.

"Ừm." Lê Kiều nhìn hệ thống trong thức hải múa may đôi bàn tay nhỏ muốn ra cả tàn ảnh, thả lỏng một chút, thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì, cứ như vậy trước. Tôi có việc rồi, cúp điện thoại nhé."

Đại tá Trần liên tục đáp lại rồi cúp điện thoại, Lê Kiều xoa đầu hệ thống: “Xong rồi.”

"Ừm!" Hệ thống vung nắm đấm nhỏ, hai mắt sáng ngời, "Chờ quả đấm sấm sét của chúng ta phản kích đi."...

Thật ra dịch xong chương này cá nhân mình có chút cảm động, cũng hơi buồn. Mình đu mấy chương trình sống còn như này từ lâu lắm rồi. Cho đến một ngày, cậu bạn nhỏ mà mình yêu thích phải rời khỏi chương trình vì những cáo buộc từ trên trời rơi xuống. Cậu ấy, là một em bé đáng yêu giữ vững vị trí hạng nhất của mình. Vốn dĩ sẽ ra mắt thật hoành tráng, rồi có một chặng đường thật tuyệt vời mới phải. Em rời đi trong tiếc nuối, rồi lại được minh oan. Thật sự, muốn nói với em rằng. Tôi luôn tin em không làm gì sai hết.

Mong mọi người, yêu thương các bạn nhỏ thì hãy tin tưởng họ nhiều hơn nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.