Chương trước
Chương sau
Đoạn video hậu trường mà BULO đăng lên thực chất cũng không phải vì muốn xào CP.

Đoạn phim hậu trường dài năm phút, Thẩm Phong xuất hiện chưa đến một phút, thậm chí mười mấy giây đó Thẩm Phong còn đang trò chuyện cùng nhân viên của BULO, đơn giản vì trước đây anh cũng là người phát ngôn cho nhãn hàng, thân quen với nhân viên là điều đương nhiên. Trong cuộc trò chuyện đó, Lê Kiều thậm chí chỉ đứng như một cái phông nền đúng nghĩa không trò chuyện gì với họ.

Nhưng có một câu nói rất hay - làm thì mới có ăn và việc dùng kính hiển vi soi được đường mới là ngọt ngào nhất.

Lê Kiều bị bỏ lại một mình, Thẩm Phong thì cùng nhân viên nói chuyện. Ba mươi giây còn lại là cảnh Trương Mộ Hu và Lê Kiều nghe thấy tiếng động lớn ở studio bên cạnh và chuẩn bị chạy qua xem xét tình hình. Tiếp đến là cảnh cậu hỏi Thẩm Phong "Anh không biết làm nũng sao?", hai người thì thầm trong góc, Thẩm Phong nửa quỳ trước mặt Lê Kiều, đặt tay lên đầu gối của cậu. Còn quay được cảnh Lê Kiều khoác áo đứng dậy, vội vàng kêu Trương Mộ Hu rời đi.

Trên thực tế, tất cả những nội dung này đều được quay lại, có nghĩa là trong khoảng thời gian Lê Kiều dạy Thẩm Phong làm nũng các cảnh quay khác đều đang tạm ngưng, anh ấy cố tình không để máy ảnh đến quá gần, vậy thì sao? Hình ảnh ghi lại trên máy cũng chỉ là một bóng ngồi một bóng quỳ.

Về phần câu nói “chủ nhân” của Thẩm Phong, vẫn như cũ chỉ thuộc về bộ sưu tập đáng trân quý của riêng mình Lê Kiều, không suất bản cho người ngoài được chiêm ngưỡng.

Điều thực sự khiến fan CP gào thét chính là câu buột miệng gọi "Anh Phong" của Lê Kiều trước khi hỏi Thẩm Phong: "Anh không biết làm nũng à?"

Mà thời điểm Lê Kiều kéo khoác đứng dậy, gáy cậu như sắp va phải miếng ván bóng loáng được dựng phía sau, Thẩm Phong tự nhiên giơ tay giúp cậu cản lại, may mắn là không để cậu bị thương.

Ngoài ra, khi Thẩm Phong đang trò chuyện với nhân viên BULO, anh cúi đầu liếc nhìn hộp cơm trưa của họ và thản nhiên nói: "Em ấy không ăn cái này, kén ăn thật sự, đổi cho em ấy hộp khác đi." Nhân viên công tác ngơ ngác hỏi lại "...Cậu ấy?"

"Còn có thể là ai?" Thẩm Phong cười nói: "Kiều đại tiểu thư của chúng ta."

Fan CP "trời trong nắng ấm" vốn dĩ chỉ là đám nhỏ thích nhan sắc, thích tình tiết idol nhỏ yêu thầm minh tinh lớn, thậm chí hơn chút thì là thích những tương tác của hai người trong chương trình.

Trên thực tế, bất chấp bộ lọc CP, trong những chương trình công chiếu trước đó cả hai đều cư xử rất bình thường, Thẩm Phong rất khách sáo còn Lê Kiều thì là người giữ khoảng cách, trên diễn đàn còn đặt ra câu hỏi "Họ có thực sự quen nhau không?" "Thẩm PD và Lê Kiều có  quen nhau Không?" Đây cũng là lý do khiến CP đã lâu không nhích thêm chút nhiệt nào.

Cho đến hôm bay, đoạn clip ngắn chỉ tầm một phút này đã chứng minh: quen, thật sự quen nhau.

Chúng tôi không những quen nhau mà còn quen đến mức khiến người ta sợ hãi.

Trong chương trình, Lê Kiều luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc mà gọi "Thẩm PD" hoặc "Thầy Thẩm". Cậu có thể đứng cách Thẩm Phong ba mét khi được phép làm như thế. Tuy nhiên, cậu càng giả vờ không quen, càng giả vờ chính trực. Thì khi họ gặp riêng, thời điểm cậu cong cong mắt mỉm cười gọi "Anh Phong" với Thẩm Phong, chiếc mặt nạ xây dựng bấy lâu như quả trứng quá nhiệt, nổ nát bươm trong lòng mọi người.

[Đm Tiểu Kiều, lúc gọi "anh Phong" sao mà nó ngọt gì đâuuuuu.]

[Ngọt rụng răng, thời điểm Thẩm Phong ôn nhu gọi Kiều Kiều là "Kiều đại tiểu thư" lộ rõ vẻ cưng chiều luôn đó. Trước kia tôi tính từ bỏ vì bối cảnh của trời trong nắng ấm chênh lệch quá lớn. Dù cảm thấy rất xấu hổ nhưng tôi đã bỏ đi thật, chạy lên thử CP khác mới biết là lừa đảo, giờ nghĩ lại mới thấy, mỏ vàng trước mặt không đào cứ phải chạy đi liếm phân chỗ khác làm gì không biết.]

[...Hai chị em lầu trên không nhất thiết phải như thế. 23333 Tất cả đều là lỗi của mấy mụ mẹ chồng ghẻ. Họ biết nhau, cũng âm thầm thân mật, chỉ là trong chương trình vì tránh rắc rối mà biến thành CP không thân thôi (thở dài)]

[Như vậy có khi lại tốt ấy chứ 555 Có nhiều bí mật lãng mạn hơn ở những góc tối không người ——]

[Đừng cắn, đừng cắn, ngày mai giá vé của sân khấu hợp tác lại tăng cho coi. Vốn dĩ giá vé của sân khấu khi có thầy Thẩm đã rất đắt rồi. Fan CP cũng tham gia trại giành vé. Thế thì bọn hìang ngưu độn giá lên năm con số mất.]



"Chúc mừng chủ nhân, tiến độ nhiệm vụ phụ đã hoàn thành được 50%. Chiến thắng ở trong tầm mắt rồi nha~" Lê Kiều càng có nhiều điểm thì hệ thống càng có thể lấy từ tay cậu nhiều đồ ăn vặt hiawjc vật phẩm, cho nên mỗi lần báo cáo tiến độ nhiệm vụ nó đều rất vui mừng và hào hứng.

"Cái này mới xong một nửa." Lê Kiều vừa tu luyện xong, còn có chút choáng váng.

"Thật tuyệt vời! Những lần trước đều là chủ nhân dẫn người khác nằm thắng. Cuối cùng đến lượt công chính mang cậu nằm thắng rồi." Hệ thống an ủi: "Chủ nhân quyến rũ như vậy, tui cũng không có biện pháp... Ôi, chủ nhân?!."

Nó sống trong không gian thần thức của Lê Kiều, ngoại trừ khi hệ thống được nâng cấp, nó là "người" gần gũi nhất với Lê Kiều. Vì vậy, nếu có bất kỳ sự thay đổi nào diễn ra trong thức hải, nó có thể cảm nhận được ngay lập tức——

Thức hải của Lê Kiều đột ngột co bóp dữ dội và rung chuyển, hệ thống lăn xuống từ chiếc nôi em bé rồi ngã về phía sau, vẫn may chiếc áo choàng nhỏ trên người nó đã tự cuốn lại đệm vào mông mình.

Nó không rảnh quan tâm đến bản thân mình, vội vàng nhảy lên kiểm tra thân thể Lê Kiều: "Chủ nhân, cậu đột phá đỉnh cấp kim đan kỳ rồi?"

"Ừ." Lê Kiều thở hổn hển trả lời, "Tao vừa mới đột phá."

"Ồ ồ" Hệ thống khẩn trương nắm lấy đầu giường, "Chủ nhân, lần trước tui từ trong phòng tối thăng cấp trở về, cậu yếu đến hôn mê cả một ngày trời. Mỗi lần thăng cấp đều xảy ra chuyện này sao?"

"Không, đột phá tu ở chân giới, mặc dù cần người hộ pháp mấy ngày mấy đêm, nhưng cũng không yếu đuối đến mức ngủ quên, ý thức cũng không trong trạng thái hỗn loạn như vậy" cậu cau mày xem xét đan điền của mình rồi nói: "Có lẽ là do linh lực được hấp thụ trong thế giới nhỏ bé này pha tạp quá."

Trước đây, ở tu chân giới, lần đầu là cậu hấp thu linh khí lưu chuyển giữa thiên địa, sau khi chuyển sang tu ma, cũng chỉ hấp thu tà khí và âm khí từ ma giới. Mà thế giới nhỏ bé này, cậu chỉ có thể dùng chút linh khí khan hiếm trộn lẫn với oán khí và năng lượng tà ác do các loại tà ma và quái vật cung cấp. Ngoài ra, sức mạnh đức tin do fan cùng dân mạng cung cấp cũng được trộn lẫn với nhau để cậu có thể tu luyện.

Mặc dù cậu vẫn tiến bộ nhanh chóng thông qua việc tu luyện như vậy, nhưng nghiêm khắc mà nói, linh khí thuộc về tiên đạo, sát khí quy về ma đạo, còn sức mạnh tín ngưỡng có thể được quy về phạm trù của thần thánh. Tu luyện cả thần, ma, thánh đạo, mặc dù cậu được toàn tu chân giới đặt cho danh xưng thiên tài mười vạn năm mới xuất hiện một lần, cũng không dám bảo đảm không gây ra tác dụng phụ gì.

"Trong không gian của mày có thứ gì có thể níu người ta lại trong quá trình đột phá không? Hoặc là một đồ vật nào đấy đem thần trí của người ta lôi về với thân thể ngay lập tức. Linh khí, đan dược hay bùa chú đều được." Lê Kiều suy nghĩ một hồi rồi hỏi.

"Chủ nhân, cậu lo lắng nếu đột nhiên thăng cấp, sẽ ảnh hưởng đến thi đấu phải không?" Hệ thống ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, xông vào cửa hàng duyệt qua mấy giây, lại xuất hiện với vẻ mặt nhăn nhó "Có, nhưng nó rất đắt vì là pháp khí cao cấp, phải 30.000 điểm mới bán.

"...Gian thương" Lê Kiều phàn nàn.

Hệ thống cúi đầu không dám nói gì.

"Vậy thì cứ để vào giỏ hàng đã." Lê Kiều xoa xoa thái dương và nói: "Nếu nó thật sự sảy ra, mua cho tao ngay lập tức rõ chưa?"

"Được rồi QAQ." Hệ thống cảm thấy có chút chột dạ, chủ động rút ra số điểm hiện có. "Chúng ta hiện tại có 40,000 điểm, nếu hoàn thành nhiệm vụ phụ, chúng ta sẽ có 35,000, nhiệm vụ phụ đã trả trước 15,000 điểm. Nếu nhiệm vụ cuối cùng được hoàn thành suôn sẻ thì phần thưởng 70.000 này điểm gần như có thể bù đắp được tổn thất.

Lê Kiều cũng theo dòng suy nghĩ của nó mà hiểu ra rằng. Thứ nó muốn chính là 100.000 điểm kia. Vốn dĩ tính toán số điểm hiện có cộng với phần thưởng cuối cùng là vừa đủ, không cần làm nhiệm vụ phụ là được. Cậu bị ám ảnh với mấy cái nhiệm vụ phụ.

Nhưng bây giờ nếu cậu muốn mua pháp khí này, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ phụ——

Lê Kiều mở mắt vừa lúc nghe được thông báo của quản lý chương trình đang thông báo: "Buổi diễn tập cho giai đoạn hợp tác sẽ sớm bắt đầu. Các thực tập sinh mau mau tập hợp dưới kí túc xá."

Để mang đến cho khán giả và người hâm mộ cảm giác mới mẻ liên tục, Trình Hiểu Âu đã sắp xếp địa điểm cho sân khấu hợp tác tại một địa điểm ngoài trời.

Điểm khác biệt giữa các địa điểm biểu diễn trực tiếp và các địa điểm khác là ở chỗ nó cũng có trang bị, thiết bị âm nhạc tuyệt vời nhưng lại rút ngắn đáng kể khoảng cách giữa khán giả và người biểu diễn. Khán giả tuy không có chỗ ngồi nhưng có thể vẫy lightstick và theo dõi người biểu diễn trên sân khấu. Cùng nhau nhảy múa vui vẻ nên không khí biểu diễn trên sân khấu trực tiếp thường tốt hơn nhiều so với ở các sân vận động lớn.

Vì vậy, sức chứa của buổi live trực tiếp chắc chắn sẽ nhỏ hơn nhiều so với sân vận động. Lần này tổ chương trình chỉ phát hành tổng cộng một nghìn vé, không có vé mua mang về. Số lượng chính thức cho những fan đứng sau hậu viện hội của từng nhà cũng chỉ là năm vé. Sự xuất hiện chả khác nào muối bỏ biển. Do đó, người hâm mộ đã cố gắng hết sức để tìm kiếm những người đầu cơ, giá vào cửa thậm chí đôn lên 5 chữ số cho một vé.

Tuy nhiên, để tránh tiết lộ nội dung, các buổi diễn tập vẫn được tổ chức tại tòa nhà trong công viên điện ảnh và truyền hình. Các thực tập sinh vẫn mặc đồng phục như thường lệ và xuống tầng dưới để bắt xe buýt đến trường quay diễn tập.

Trình tự các tiết mục được ê kíp chương trình sắp xếp theo quy luật “một động, một tĩnh”. Mở đầu là tiết mục “Vũ trụ song song” của huấn luyện viên múa Bành Ngao, dùng để làm nóng bầu không khí tiếp lửa cho chương trình, tiếp theo là tiết mục của huấn luyện viên thanh nhạc Cung Huệ Vân "gợn nước của dòng suối nhỏ". Bầu không khí dịu dàng mang lại cảm giác thích thú cho người nghe, tiếp theo là "Thế giới đầy màu sắc" của huấn luyện viên rap Fast, và sau đó là "Honey Sparkling Wine" của huấn luyện viên khách mời Âu Tử Lâm.

Đối với "Cực ác triền miên", bất kể là Thẩm Phong hay tiêu điểm về bài hát đều có thể kích thích sự thèm ăn của khán giả. Tổ chương trình chắc chắn sẽ xếp nó ở vị trí cuối cùng.

Vì không cần trang điểm trong buổi diễn tập nên tổ hợp "Cực ác triền miên" đã đứng dưới hàng ghế khán giả, chờ đợi dài cổ vẫn chưa đến lượt mình. Và bởi vì buổi phát sóng trực tiếp yêu cầu có cảnh diễn tập, nên mấy người quay phim liên tục di chuyển xung quanh khiến họ không dám đem điện thoại di động ra nghịch, chỉ có thể duỗi tay đá chân trên lối đi như một bài tập khởi động.

Lê Kiều thích mặc áo phông hoặc áo len cotton rộng rãi vào ngày thường, thoải mái và không bó sát, tốt nhất là loại có mũ trùm đầu để cậu có thể dễ dàng kéo mũ lên và che đi mái tóc bù xù của mình. Các học viên thường nói đùa rằng cậu trông giống như mấy nhân vật hoạt hình ngồi ở hàng ghế cuối lớp, lười biếng và nhếch nhác.

Tuy nhiên, hôm nay nhân vật hoạt hình này lại mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đỏ sậm, cổ áo thấp không nói, chưa kể sau lưng áo còn có một sợi dây dài màu đen tuyền kéo dài từ bả vai đến tận eo nhỏ. Giữa đoạn dây hai màu đỏ và đen lại lộ ra một mảng màu trắng đối lập.

Trang Thành sửng sốt khi nhìn thấy cậu cởi áo khoác, khoanh chân ngồi trên bậc thang, mặc dù giả vờ tập trung vào buổi diễn tập trên sân khấu nhưng ánh mắt len lén vẫn liếc nhìn Lê Kiều, vành tai đỏ bừng.

Liếc nhìn thêm vài cái, anh phát hiện ra những người bạn cùng nhóm, thậm chí nhóm khác cũng có tầm nhìn giống mình, ánh mắt rõ ràng như mọc chân mà chạy về phía Lê Kiều - không phải họ đều phải lòng cậu, nhưng hình ảnh Lê Kiều mặc đồ nữ ở công diễn ba vẫn là một thứ gì đó. Và hiển nhiên Lê Kiều đã trở thành một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong lòng hầu hết tất cả các thực tập sinh, họ chú ý đến cậu nhiều hơn người khác một chút.

Ngược lại, Lê Kiều tỏ ra bất cần như thể  không nhận ra mình đang là tâm điểm của sự chú ý. Thỉnh thoảng, khi ngồi đến mỏi, cậu sẽ nghiêng người về phía ghế bên cạnh.

Các học viên rất ý thức được việc phải ngồi hoặc đứng ở lối đi để khởi động và luyện tập. Số ghế có hạn ở hàng ghế đầu được dành riêng cho huấn luyện viên.  Lê Kiều lười biếng nghiêng người một lát, Thẩm Phong quay người lại như có mắt gắn sau lưng, "Nếu có người mệt thì lên đây ngồi."

Các học viên hoảng sợ xua tay, bày tỏ sự từ chối trong khi ánh mắt vẫn dán vào Lê Kiều, trong lòng họ thực sự hy vọng Lê Kiều có thể nghỉ ngơi.

Dấu vết tình yêu trong quá khứ đối với nữ thần vẫn còn đó QAQ.

Kết quả là, cái nhìn này đã tiết lộ điều gì đó.

Không biết có phải vì tư thế vẹo vọ của Lê Kiều quá kỳ lạ, dây đai sau lưng dường như bị móc và tuột ra.

Không chỉ lỏng lẻo, bởi vì dây đai là thứ có thể điều khiển mọi thứ trên đường nó đi qua. Toàn bộ dải vải phía sau Lê Kiều dường như đang dần bung ra. Các thí sinh đã có thể nhìn thấy phần trên của dây đai và vị trí của bả vai lộ ra một mảng lưng.

Nước da của Lê Kiều vốn trắng như tuyết, nhưng bây giờ dưới ánh đèn mờ ảo, những tia sáng như muốn chảy xuống ngâm mình trên thân thể cậu.

Các thực tập sinh không hẹn mà cùng há hốc mồn, suýt chút nữa sặc nước miếng: "Lê Kiều, cậu..."

Dù sao Trang Thành cũng chung nhóm với Lê Kiều hai lần, cũng là người nhanh tay nhanh chân nhất. Anh nhặt chiếc áo khoác Lê Kiều vứt ở một bên lên, thấp giọng nói: "Cậu, dây buộc sau áo của cậu tuột… "

Lê Kiều chớp mắt nhìn anh ta, ném áo khoác ra xa, ngẩng đầu gọi "Thầy Thẩm."

Đôi mắt của Trang Thành vô thức nhìn theo chiếc áo khoác bị vứt đi, trong đầu anh nhớ lại cảnh Lê Kiều chớp mắt mà bối rối.

Thẩm Phong từ hàng ghế đầu quay lại, hỏi: “Sao vậy?”

“Dây áo của tôi bị tuột.” Lê Kiều ấn vai đứng dậy, đôi mắt lấp lánh như trở về dáng vẻ kiêu ngạo, ngang ngược và độc đoán ban đầu. “Anh có thể qua đây buộc giúp tôi được không?”

Máu của Trang Thành sắp dâng lên đến não và muốn nổ tung.

Lê Kiều ơi đây là, đây là...

Lê Kiều quá mức dũng cảm đi, trước mặt nhiều ống kính như vậy, trước mặt mọi người, nếu Thẩm Phong không cho cậu chút mặt mũi nào, cậu sẽ bị fan và người qua đường đem ra làm trò đùa mà tấn công mất.

Tuy nhiên, trái ngược với dự đoán của hầu hết mọi người có mặt, Thẩm Phong rất nhanh liền gật đầu: "Ngồi yên đó, đừng cử động, tôi sẽ tới ngay."

Anh ấy thậm chí còn mang theo hai chiếc máy quay.

Không còn ai trong buổi diễn tập để ý đến sân khấu nữa. Họ đều im lặng liếc nhìn góc khuất bên dưới sân khấu.

Thẩm Phong nửa quỳ phía sau Lê Kiều, cụp mắt xuống, dùng ngón tay lạnh lẽo giúp cậu duỗi thẳng dây đai lỏng lẻo.

“Em định làm gì?” anh nhẹ nhàng hỏi.

Lê Kiều do dự một lúc rồi trả lời anh bằng giọng nhẹ nhàng không kém "Tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ càng sớm càng tốt."

"Nhiệm vụ yêu cầu tôi làm cái này." Thẩm Phong cười lạnh nói: "Em xác định muốn hoàn thành nhiệm vụ, chứ không phải trực tiếp để cho nó nổ tung?"

Hệ thống giống như có kết nối thần giao cách cảm, đang than thở trong đầu Lê Kiều: "Chủ nhân, cho dù làm trái lương tâm chạy đi bán hủ thì cũng không cần phải trực tiếp thả bom như này đâu."

"Không phải nói chỉ cần hoạt động siêu thoại đủ cao thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành sao?" Lê Kiều cáu kỉnh nói: "Tao không cần dựa vào ảo tưởng tiêu thụ CP để gian lận phiếu bầu. Nhiệm vụ một lần hoàn thành, sau này cũng không cần lo lắng nữa."

Thẩm Phong "Tại sao không nói gì cả?"

"A" Lê Kiều tỉnh táo lại, trầm mặc một lát mới nói: "...Đều như nhau."

Theo góc nhìn của Thẩm Phong, Lê Kiều đang ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, hàng lông mi đen dài rũ xuống rõ ràng. Ánh đèn lộng lẫy trên sân khấu chiếu xuống khán giả, chỉ để lại một vầng sáng lung linh nhẹ nhàng, che phủ qua làn da trắng sáng một lớp màu vàng ngà. Đầu cậu khẽ nghiêng, đem cằm tựa vào đầu gối, thật giống một động vật nhỏ đang không biết nên làm gì mới đúng.

Lần đầu tiên Thẩm Phong gặp cậu cũng giống như vậy.

Đứa trẻ nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu và vết bầm tím nhìn hắn, nhưng tay cậu không hề rảnh rỗi, chậm rãi chạm vào con dao găm trên ngực.

Chỉ có một con thú nhỏ cảnh giác như vậy mới có thể sống sót, nhưng một con thú nhỏ như vậy sẽ không chọn dựa vào hay tin tưởng con người trong thế giới của mình. Người duy nhất mà nó có thể tin tưởng và dựa vào là chính mình.

Thẩm Phong dừng lại ở đầu sợi dây, đột nhiên thấp giọng nói: “Bây giờ tôi trực tiếp hôn em có phải hiệu quả sẽ càng tốt hơn không?”

Lê Kiều "..." Cậu chỉ muốn ở bên bờ vực nguy hiểm hoàn thành nhiệm vụ, chứ không phải trực tiếp rút lui khỏi cuộc thi.

Thẩm Phong còn đang hỏi: "Phải không?"

Anh bất lực nhìn chiếc cổ trắng ngần mịn màng của Lê Kiều nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. "...Đúng, nhưng không, anh đừng có mơ."

"...Được rồi." Thẩm Phong bật cười, nới lỏng dây đai. Thừa dịp Lê Kiều quay đầu lại kiểm tra, anh giữ cổ tay cậu lại, cúi người lại gần.

Lê Kiều bị chặn giữa bậc thang và ghế ngồi, nhanh chóng liếc nhìn camera trong tiềm thức.

"Tôi sẽ không hôn em, bọn họ cũng sẽ không nghe thấy." Thẩm Phong ánh mắt trong suốt, khóe miệng hơi nhếch lên, "Nhưng em nợ tôi một lần, nhớ đó?"

Những điểm nổi bật trong quá trình tập luyện và diễn tập nên được lưu lại để phát sóng trực tiếp chính thức, đây là truyền thống lâu đời của những loại chương trình như thế này.

Địa điểm biểu diễn trực tiếp đã được đặt từ sáng sớm và vé đã được phát hành mấy hôm nay. Mà đến ngày biểu diễn, buổi sáng trông còn có vẻ ổn, nhưng sau giờ trưa mây đen dần kéo đến, trông có vẻ như muốn mưa.

Trông thật giống như quy luật kỳ diệu của đại hội thể thao ở trường học. Bầu trời trước và sau đại hội thể thao sẽ quang đãng, còn trong ngày đại hội thể thao diễn ra sẽ mưa to. Đội ngũ chương trình đã xem xét dự báo thời tiết vào thời điểm đó. Họ chỉ chọn tổ chức vào hôm có nắng. Kết quả là định luật kỳ diệu này vẫn trở thành hiện thực một cách đáng kinh ngạc.

Lúc này, việc thay đổi địa điểm sẽ mất một khoản chi phí rất lớn, chưa kể một lượng lớn fan ngoại thành sẽ mất thêm cả chi phí ăn uống, chỗ ở, vé máy bay v  chắc chắn sẽ gây ra những cuộc biểu tình quy mô lớn, bọn họ chỉ có thể cắn răng cầu nguyện và mong rằng mưa đến cũng chỉ như mưa xuân, nhẹ nhàng một chút, giống hai lần gần nhất là được rồi ——

Có lẽ lời cầu nguyện của toàn thể nhân viên chương trình đã có tác dụng. Dù hôm nay trời nhiều mây nhưng lại không có hạt mưa nào rơi xuống cả. Họ cũng đôn thời gian mở cổng lên lúc 7 giờ. Trước đó thời gian bắt đầu chính thức là 7h30, sớm hơn gần một tiếng so với thông báo mở cổng lúc 8h trước đó.

Khi nhóm "Gợn nước của dòng suối nhỏ" của Cung Huệ Vân bước lên sân khấu, mưa cuối cùng cũng bắt đầu rơi nhưng không to, tận dụng ánh sáng nhẹ nhàng trên sân khấu và âm thanh tầm gần khắp nơi nên có cảm giác mờ mịt hơn. Trong bầu không khí lãng mạn và trữ tình, khán giả đều mặc áo mưa càng cảm thấy thích thú hơn. Họ hét lên yêu cầu đoàn chương trình đừng dừng lại.

Sau đó nhanh chóng đưa nhóm "Thế giới sắc màu" lên sân khấu. Mưa có phần nặng hạt hơn nhưng đây lại là một ca khúc rap siêu hot. Mỗi thí sinh đều tự sáng tác lời rap và viết nên những cảm xúc chân thực của mình trong cuộc thi. Ngay cả huấn luyện viên FAST cũng đổi lời tiếng Anh qua tiếng Trung để bày tỏ sự biết ơn, mọi người đều nhận ra anh ấy đã chăm chỉ học phát âm như thế nào.

Tinh thần của khán giả ảnh hưởng khá nhiều bởi nhóm này, nội tâm mang theo những cảm xúc mãnh liệt, lightstick mang theo ánh sáng cùng nhau quẩy dưới cơn mưa. Họ ước gì có thể hét lên với ông trời rằng mưa có thể nặng hạt hơn——

Người tương đối thảm chính là Âu Tử Lâm dẫn đầu nhóm "Honey Sparkling Wine", đây là một bản tình ca dễ thương và ngọt ngào, ban đầu Âu Tử Lâm dự định mặc một chiếc váy công chúa màu trắng bông ngồi bên đàn piano để tạo ra một bản nhạc thật thanh nhã. Nhưng khi đến lượt nhóm họ, trời bắt đầu mưa to hơn. Váy của cô cũng trở nên ướt đẫm.

Cô không thể không mặc váy ướt, ngoài khoác áo mưa và chơi piano chăm chỉ dưới sự che chở của nhân viên, vì mưa khiến phím đàn quá trơn nên cô vô tình chơi sai vài nốt.

Diệp Du Ca và Hàng Thịnh vốn ở trong nhóm của cô, họ mặc vest trắng, đội mũ chóp, cầm gậy trên tay và đang chuẩn bị biểu diễn một điệu nhảy tap dance đẹp mắt trên sân khấu. Không ngờ sân khấu lại quá trơn. Hàng Thịnh không cẩn thận ngã thẳng xuống sân khấu dính lấy một đống bùn. Sau khi Diệp Du Ca nhìn thấy,  y không còn dám buông lỏng động tác để nhảy theo nữa. Dù cả quá trình y không bị trượt hay té ngã nhưng động tác nhảy trên sân khấu lại quá mức rụt rè không gây ra được ấn tượng hay vẻ đẹp rung động gì hết.

Khi họ rời khỏi sân khấu, các nhân viên chương trình nhìn trái nhìn phải. Họ bắt đầu phân vân có nên để nhóm cuối cùng lên khi trời đang mưa to không, sân khấu trơn quá. Khéo có khi lại gây tai nạn cũng nên, tiết mục trước đó đã kết thúc, chỉ còn thiếu nhóm này và hơn nửa số người đến đây hôm nay cũng chỉ vì họ. Ngồi đợi lâu như vậy, còn bị mưa tát ướt hết cả người mà nghe được thông báo hủy bỏ, liệu họ có lao vào đánh mình không nhỉ?

“Làm thôi”, một thành viên trong nhóm chủ động nói: “Chúng tôi không có nhiều phần nhảy, sẽ cố gắng chú ý để không gây ra ảnh hưởng nào đến sân khấu.”.

"Hơn nữa, đây là chủ đề đua xe, vì vậy trong môi trường như vậy chúng tôi càng phải có động lực hơn." Một thành viên khác trong nhóm cũng xua tay và nói: "Nóng hơn nữa!"

"Nhưng..." Nhân viên vẫn ngại biểu diễn dưới mưa, không những không bị ngã mà lớp trang điểm trên sân khấu có thể bị lem, vòng tai dễ hỏng và sự phối hợp giữa các thành viên trong nhóm còn kém, sân khấu cũng sẽ bị ảnh hưởng vì mưa lớn che mất tầm nhìn…

"Nào." Lê Kiều đặt chân lên ghế rồi buộc lại dây đai ở giày trước khi đứng lên. "Tôi nghĩ chúng ta có thể làm tốt."

"Vậy thì..." Các nhân viên chuyển sự chú ý sang Thẩm Phong và chờ đợi chỉ dẫn cuối cùng của anh.

"Cậu ấy đã nói như thế rồi." Thẩm Phong hướng Lê Kiều khẽ mỉm cười, "Tôi cũng đồng ý."

Khán giả mặc áo mưa vẫn háo hức chờ đợi dưới cơn mưa tầm tã như trút nước, không muốn rời đi khi mà nhóm họ mong chờ nhất vẫn chưa ra.

Mặc dù việc buổi diễn bị hủy trong thời gian ngắn do mưa lớn là điều dễ hiểu, nhưng họ chắc chắn sẽ thất vọng nếu chờ đến cuối mà không được chứng kiến.

Nhưng mưa thật sự càng ngày càng nặng hạt, nếu cứ tiếp tục như vậy, mở miệng thôi cũng sẽ cảm thấy nghẹn, chứ đừng nói đến hát hay nhảy.

Khán giả nhìn nhau lau nước trên mặt... không thì thôi đi.

Màn hình lớn phía trên đầu họ đột nhiên sáng lên.

Đôi mắt của khán giả cũng sáng lên. Đây là quá trình luyện tập và diễn tập phải được chiếu trước khi mỗi nhóm biểu diễn. Điều này có nghĩa là nhóm cuối cùng sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình?

Màn hình lớn chính thức sáng lên và bắt đầu chiếu các clip diễn tập của nhóm "Ác ma" suốt một tuần qua.

Dưới màn hình lớn, đội "Ác ma" cũng bước lên sân khấu.

Đối mặt với cơn mưa dữ dội, họ bước ra dưới màn hình lớn, trên người mặc bộ đồ đua bó sát thể hiện rõ từng đường nét cơ thể duyên dáng, hệt như một hàng cá trắng tuyết đang bơi vào biển sao đối diện với họ....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.