Chương trước
Chương sau
Trình Hiểu Âu một bên vật lộn sứt đầu mẻ trán với cấp trên cùng cảnh sát, một bên cố gắng liên lạc với máy theo dõi duy nhất còn sót lại ánh sáng kia.

Cuối cùng cũng liên lạc được, thanh âm Lê Kiều nhàn nhạt truyền ra: "Cái gì, nhờ cảnh sát cứu bọn tôi á? Không không, bỏ đi, chuyện vớ vẩn như này không cần bọn uổng công đến đâu."

Trình Hiểu Âu thậm chí không có thời gian để phàn nàn, ông muốn nói thẳng việc hotsearch giờ giống như "nồi súp mang đi đã bị đổ", lại nghe thấy Lê Kiều cất giọng: "Tiếp tục phát sóng trực tiếp."

Đạo diễn thiếu chút nữa nghẹn chết: "Lão tổ tông à, tôi còn dám tiếp tục phát sóng sao? Nếu như trước camera lại phát sinh ra chuyện gì nữa, trang chủ weibo sẽ bị nổ tung đó cậu có biết không hả?"

"Ông không phải đều nhìn thấy hết rồi sao? Sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi đi." Thiếu niên rõ ràng chỉ mới mười tám tuổi nhưng thanh âm trong trẻo lại mang theo khí tức bình ổn khiến người ta không khỏi an tâm "Để trấn an dư luận, chỉ có cách tiếp tục cho họ xem phát sóng trực tiếp thôi đúng không?"

"Nhưng mà, còn có những thứ đó, những thứ đó..." Đạo diễn không tự chủ được nuốt nước miếng, "Làm sao có thể cho khán giả xem được? !"

"Cứ nói là công nghệ cao mới nhất đang phát hành, hình chiếu 3D, hình ảnh ba chiều điều khiển từ xa, v.v., cứ bịa ra đi." Lê Kiều tùy tiện chọn một vài từ trong thanh hệ thống, "Ông không phải là người giỏi nhất trong việc bịa ra mấy thứ vô nghĩa sao? "

"..." Đạo diễn vừa giận vừa buồn cười, vừa muốn mắng tên nhãi ranh này lại vừa không dám "Cậu thật là. . . "

"Mau lên." Đầu bên kia Lê Kiều thúc dục: "Tôi sẽ đưa máy liên lạc cho người khác, giờ đang vội đi cứu người, không phát sóng trực tiếp liền đuổi không kịp đâu."

"...Xin chào?!" Trình Hiểu Âu còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã xuất hiện giọng nói của một người khác, rõ ràng còn đang kinh ngạc: "Đạo, đạo, đạo diễn, ngài có gì phân phó..?"

"...Cậu ta có thể làm được." Trình Hiểu Âu nghiến răng, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, từ hai bên ra lệnh "Các người bắt đầu chuẩn bị đi, đội ngũ y tế trực sẵn ở bên ngoài, đệ tử của Quan Lão ắt hẳn sẽ đến nhanh thôi, chúng ta bắt đầu mở lại phát sóng trực tiếp.”

*

Người hâm mộ theo dõi chương trình hôm nay được một phen hú hồn hú vía, tâm trạng thăng trầm có thể so sánh với việc đi tàu lượn siêu tốc.

Đầu tiên là sự ngạc nhiên khi xem màn nhập vai, sau đó là cuộc chiến tranh giành sườn xám đầy hỗn loạn, và cat những bài phát biểu đầy nguy hiểm cùng những cuộc thảo luận ầm ĩ do cốt truyện thúc đẩy. Mọi người đều cho rằng buổi phát sóng trực tiếp hôm nay cực kỳ thú vị và không còn gì để lăn đi lộn lại nữa. Ấy thế lại bị hiện tượng thần quái hư hư thực thực xuất hiện bất ngờ dọa cho run bần bật.

Mọi người còn không dám bình luận "làn đạn hộ thể", chỉ biết run rẩy nhìn qua kẽ tay mà cầu trời khấn phật phù hộ cho idol nhà mình, kết quả màn hình đột nhiên rung chuyển, kéo theo hầu hết các thực tập sinh chật vật chạy trốn, mọi thứ rơi vào bóng đêm đặc ngòm, phát sóng trực tiếp cũng vì vậy mà gián đoạn.

Hiện tại các nàng thực sự hoảng sợ, lên Weibo đọc bình luận, một bên chất vấn ở blog chính thức của chương trình, một bên tỷ muội túm tụm lại để an ủi nhau trong cơn hoảng loạn: "Chắc chắn là trò đùa của tổ tiết mục, chứ idol tôi sẽ không phải người đầu tiên ngỏm củ toi khi tham gia ghi hình tiết mục kinh dị đâu đúng không?"

Nhưng nửa ngày rồi, weibo chính thức của tổ chương trình vẫn không đáp lại họ, những người hâm mộ có mặt cũng sắp bị dày vò đến mất trí, đủ loại giả thuyết, âm mưu hiện ra trong đầu họ, người có quan hệ thì lợi dụng quan hệ, người không có thì báo cáo lên chính quyền, nhóm fan loạn thành một đoàn, khóc than ai oán.

Cho đến khi blog chính thức của "Idol Live 101" đạt 150.000 bình luận, người hâm mộ gần như tuyệt vọng không ngừng làm mới trang chủ, đột nhiên nhận được lời nhắc nhở: "Blogger đã cập nhật bài đăng mới."

[Idol Live 101]: "Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, buổi phát sóng trực tiếp bị gián đoạn do công nghệ trình chiếu 3D mà nhóm chương trình thử nghiệm tạm thời gặp sự cố, hiện tại bảo trì hoàn tất, buổi phát sóng trực tiếp sẽ tiếp tục sau một phút nữa ."

Fans:"!!!"

Họ thở phào khi biết tất cả chỉ là do tổ chương trình dàn dựng, nhóm idol vẫn bình an vô sự, nhưng "một phút"? Vội vàng như vậy sao? Tay cô nào cô nấy run như cầy sấy nhấp mở video!

Người hôm mộ lấy tốc độ nhấp mở bảng bình chọn mà ấn vào video phát sóng, đón tiếp bọn họ là một giọng nói quen thuộc mượt mà, dễ nghe: "Chào mừng các bạn, những nhà sản xuất quốc dân thân mếm, tôi là Thẩm Phong, vừa rồi cơ quan của tổ tiết mục cùng máy chiếu 3D đã va chạm với nhau. Nên mới sảy ra sự cố không đáng có này, nhưng hiện tại tất cả đã ổn rồi, mọi người có thể yên tâm tiếp tục xem phát sóng trực tiếp.”

Mọi người lắng nghe: Chà, đây không phải là Thẩm PD sao! Anh ấy vẫn ở đó!  Nghe nói chỉ một bàn tay của Thẩm Phong thôi mà giá trị bảo hiểm đã lên đến mấy chục triệu, tổ chương trình khẳng định không dám lấy người này ra mà chơi trò mạo hiểm đâu nhỉ, đây chính là cảm giác an toàn sao??

Người qua đường đối với Thẩm Phong còn có chút dè chừng, sau khi nghe anh giới thiệu, sự nghi ngờ của họ lập tức biến mất 70% đến 80%, sau đó họ quay đầu nhìn vào màn hình. Máy quay dường như bị che khuất bởi một lớp sương mù màu xám, nhưng bọn họ vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng mọi người xung quanh. Những thực tập sinh nổi tiếng như Diệp Du Ca, Triệu Trạch Dục, Thời Thuấn, v.v. đều ở đó, mặc dù họ trông họ có vẻ hơi chán nản, điều khó hiểu nhất hiện tại là đám người này sao lại lấy Lê Kiều làm tâm, vây kín lấy cậu ta như vậy chứ....

Người chơi: Tất nhiên là ở bên cạnh cậu ấy an toàn a!

Sau khi tổ chương trình thông báo đã bấm máy, tiếp tục tiến hành ghi hình, Lê Kiều không dám trì hoãn thêm nữa, lập tức xông vào ba bốn phòng còn lại sau đó đem các thực tập sinh mắc kẹt cứu ra hết, giờ chỉ còn lại Trịnh Bân cùng Khuất Đồ Hải.

Các thực tập sinh bị mắc kẹt trong phòng  người nào người nấy run bần bật, khoảnh khắc Lê Kiều dùng thanh trường đao phá tan cánh cửa lao vào giải cứu họ khỏi luồng khí ma quái đang lởn vởn xung quanh, cậu như một vị thần từ thiên giới hạ phàm. Tràn ngập cảm giác an toàn, nếu không phải phát sóng trực tiếp đã mở, lại còn bị Thẩm Phong lườm, bọn họ thật sự muốn nằm luôn lên người Lê Kiều.

“Hôm nay mật thất của chúng ta được chia thành hai phần, nửa đầu là giải câu đố, nửa sau là chiến đấu với NPC.” Thẩm Phong trịnh trọng nói, “Để tăng cảm giác chân thực, tổ chương trình đã áp dụng công nghệ trình chiếu hình ảnh ba chiều mới nhất. Cho phép người chơi chiến đấu chống lại quái vật ảo, cuối cùng thành công trốn thoát khỏi nó.”

"Những gì bạn thấy tiếp theo là dự đoán kỹ thuật của nhóm chương trình. Xin đừng hoảng sợ."

Bình luận trên màn hình dịu xuống:

[Tôi hiểu rồi, cứ coi như đang xem phim ma đi.]

[...Tổ chương trình sao không nói đến mục này từ trước nhỉ, để các thí sinh đấu với nhau ư? Có gì khó nói sao? Hay là làm giao dịch mập mờ gì đó với công ty cung cấp hình chiếu rồi?]

[Điều tôi quan tâm là làm thế nào để chiến đấu, một người rồi lại một người lên để nó chém hay gì? Cái này có chút buồn cười đấy.]

[Mau nhìn kìa, Lê Kiều ở trên đó!]

......

Làn đạn truyền đến một loạt kí tự hô hào, chỉ thấy Lê Kiều cầm trường đao dừng lại trước cửa, lật cổ tay, ầm một tiếng, đem cánh cửa gỗ chạm trổ cao hai mét bổ làm đôi.

[Chết tiệt! Đây cũng là ảo ảnh sao, Lê Kiều làm sao lại khỏe vậy hả???]

[Âm thanh này, mùn cưa bay đầy trời, nhất định không phải là giả! Tổ chương trình thật sự chịu chi nha, sau khi hoàn tất ghi hình không biết bọn họ sẽ phải bồi thường bao nhiêu đây?]

Lê Kiều sải bước vào cửa, nhanh chóng đem thân mình ẩn vào trong bóng tối, sau đó giơ trường đao lên.

Rõ ràng đó chỉ là thanh đạo cụ rất bình thường, nhưng khoảnh khắc Lê Kiều vung đao lên, một trận cuồng phong điên cuồng nhảy múa, thổi loạn mái tóc đen mượt mà của cậu ta.

Từng cơn gió lốc cuốn lấy thanh đao kéo theo lệ quỷ âm khí ngút trời gào thét hiện nguyên hình, Lê Kiều khéo léo tóm lấy cuống họng nó, âm khí cùng sát khí ngưng tụ thành hình, bất quá chỉ mất vài giây liền tiêu tán trong tay cậu.

[Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, tôi rút lại lời vừa rồi, quỷ kiểu này quá chân thực rồi đi, sợ nha má!]

[Sợ chết đi được. Chỉ nhìn thôi mà tui đã phải chui vào chăn run cầm cập rồi. Lê Kiều thật lợi hại. Hắn dám thò tay ra luôn? Tui cứ có cảm giác con quỷ đó muốn xuyên qua màn ăn thịt tui!]

[Lê Kiều quá hổ báo cáo chồn rồi!!! Chân dài cùng trường đao đẹp đến chảy nước miếng, mọi người hãy tích cực ủng hộ cậu ấy nha!]

[Khó trách sảy ra trục trặc, nhóm chương trình này đang sử dụng công nghệ gì vậy? Quá chân thực rồi đó?!]

[Người yêu thích phim kinh dị cũng đổ mồ hôi hột luôn nè, Lê Kiều sao dám một mình tiến vào khi không có người đi cùng vậy chứ?]

[Ừ đấy, tôi phát hiện ra cậu ấy đi vào một mình, còn mấy người kia lui xa thế làm gì hả?]

“Những người khác” trong miệng làn đạn: Vớ vẩn, vì chúng tôi biết tất cả đều là thật, TAT!  !

Lê Kiều đứng ở đó một lúc, nhìn tà khí trong gian phòng này dần dần rút đi, hóa thành một mảnh sương mù xám xịt. Lê Kiều đi tới góc tường phát hiện Trịnh Bân co chặt thân mình, sắc mặt tái nhợt, môi run run hồi lâu mới nói: "Cám ơn, cám ơn nhiều..."

Lê Kiều đưa ngón trỏ lên môi, liếc nhìn camera, nói: "Suỵt."

Ba hồn bảy vía của Trịnh Bân bị dọa cho chạy đi đâu mất, sững sờ một lúc mới hiểu ý, hắn ta vội vàng gật đầu cảm ơn rồi lảo đảo đứng dậy, ép mình trở lại đám đông.

Nhóm thực tập sinh vươn tay đỡ lấy hắn, biểu cảm trên mặt không chút khinh thường mà chỉ có đồng cảm: huynh đệ. Bọn tôi hiểu mà!

Làn đạn thấy cảnh tượng này từ xa, bộ dạng oán giận càng lợi hại:

[Không phải có người khác ở đây sao?  Trốn vào trong góc bắt cá cả buổi, để cho Lê Kiều đi một mình?]

[Người này lúc trước trêu chọc Lê Kiều mặc quần áo nữ phải không?]

[Không ai có gan giúp Lê Kiều san sẻ gánh nặng sao? Thật khủng khiếp khi phải đối mặt với thứ đó một mình!]

[Chẳng lẽ là tổ tiết mục không cho bọn họ đi, cố ý để cho Lê Kiều một mình biểu diễn sao? [Mỉm cười] ]

[Không thể nào, nhân viên đều ở phía sau mà, có ai ngăn họ không được lên đâu!]

[Đúng rồi, đây là phát sóng trực tiếp, nếu muốn lên thì ai ngăn được chứ?]

Làn đạn còn ở đó tranh luận, Lê Kiều thì đã xoay người đi đến một gian phòng khác, đám người còn lại bám sát cậu một bước không rời, người tên Thời Thuấn đột nhiên nói: "Lê Kiều, thật sự cảm ơn cậu, bọn tôi không dám lên....Nếu không có cậu, phỏng chừng bọn tôi bị chôn vùi ở đây luôn rồi."

Anh ta vừa nói ra câu này, sắc mặt Diệp Du Ca và Triệu Trạch Dục bên cạnh lập tức trở nên khó coi. Nếu không ai nói ra sự thật, người hâm mộ vẫn có thể dựa vào thuyết âm mưu, biến chuyện này thành Rashomon*, vì vậy tất cả mọi người ngoại trừ Lê Kiều đều giữ được tôn nghiêm. Nhưng khi Thời Thuấn nói vậy, khán giả tuy không coi trọng sự thật bị "chôn vùi", nhưng mọi nghi ngờ về Lê Kiều sẽ dễ dàng được giải đáp. So với nhóm "những kẻ hèn nhát" bọn họ, độ nổi tiếng của Lê Kiều chắc chắn sẽ tăng vọt!

(* một hiệu ứng, hiện tượng nổi tiếng xảy ra khi mà các cá nhân liên quan đến một sự việc nào đó khi được yêu cầu thuật lại mọi chuyện lại kể một cách khác nhau hoặc đầy mâu thuẫn)

Nghe vậy, Lê Kiều dừng lại một chút, quay đầu nhìn người này.

Hệ thống vội vàng giới thiệu: "Chủ nhân, hắn tên là Thời Thuấn, hiện tại đứng hạng 3, khi nãy chuyện ép Lộ Sài Gia mặc đồ nữ cùng mắng cốt truyện hắn không tham gia."

Lê Kiều đánh mắt liếc nhìn anh chàng cao lớn đẹp trai với mái tóc nâu hạt dẻ này, cái liếc mắt này của cậu có thể nói là rất thô lỗ, nhưng Thời Thuấn không để tâm, nhiệt tình đáp lại bằng cách nhìn thẳng vào cậu, trong mắt ngập tràn cảm kích "đa tạ đại hiệp đã cứu mạng chó!"

Lê Kiều rốt cục nhếch khóe miệng, trong mắt hiện lên ý cười, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chết ở chỗ này đâu"....

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.