"Của anh đây."
Trên tay Lê Kiều là chiếc khăn lúc nãy Thẩm Phong đưa cho cậu, cậu không dùng thành ra chiếc khăn vẫn còn trắng như mới.
Thẩm Phong liếc nhìn nó với ánh mắt phức tạp.
"Không cần, cậu cứ giữ lại đi. " Thẩm Phong chú ý tới bên má Lê Kiều có một vết bẩn màu đen, nhưng không khiến da thịt trở nên hỗn loạn mà càng phá lệ mềm mại. Anh dời ánh mắt, một chân giẫm lên bậc thang, ngẩng đầu nói: "Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu, vừa rồi cậu dùng thủ đoạn gì với thực tập sinh kia, sau này có sinh ra phiền phức gì không?"
Giọng nói cùng khuôn mặt này giống hệt sư huynh, lúc anh không nói gì, Lê Kiều vẫn còn ngẩn ngơ, khi anh vừa mở miệng, Lê Kiều liền cười, nói: "Yên tâm, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến anh đâu."
Lê Kiều trong mắt lộ ra một tia châm chọc, Thẩm Phong không khỏi nhíu mày: "Tôi đang hỏi cậu làm thứ này liệu sau này có phải hay không sẽ bị phản phệ, sẵn có thời gian, tôi có thể giúp cậu tìm hiểu."
"Không cần." Lê Kiều không tin anh và cũng không có nhu cầu này, "Tóm lại, tôi có thể đảm bảo rằng những gì Hùng Cao Trác nói đều là sự thật. Thành thật mà nói, tại cuộc họp tôi sẽ có giải thích kĩ càng hơn." Hệ thống ở trong đầu cậu gấp rút chuẩn bị cơ sở dữ liệu, cố gắng giúp cậu tìm ra "chứng cứ khoa học". Lê Kiều cười cười buông lỏng tay, nụ cười tràn đầy cự tuyệt "Nếu anh còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-xuyen-vao-phao-hoi-van-tuyen-tu/3543298/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.