Kể từ khi trở về từ chỗ của Đại trưởng lão vào ngày hôm đó, vẻ mặt của Bùi Tuyết Lâu rất ảm đạm, chỉ ở trong phòng uống rượu, không quan tâm đến bất cứ chuyện kỳ. Vài ngày sau, ngay cả nô bộc người phàm trong phủ cũng biết tin Bùi Tuyết Lâu mất đi tu vi. 
Hành vi của bọn có nhiều sơ suất, một số người đã liên hệ với những chỗ khác trong Bùi gia để tìm chỗ trú mình. 
Lúc đầu, người hầu có đến xin nghỉ, Bùi Tuyết Lâu cũng không quan tâm nên tình hình càng trở nên tồi tệ, càng về sau, không chỉ muốn rời đi mà một số người còn muốn mang đồ vật trong nhà của Bùi Tuyết Lâu đi. 
Bùi Tuyết Lâu đang uống rượu trên lan can lầu cao, nhìn thấy mấy tên người hầu ôm trong người đầy ắp đồ vật mà lại bày ra bộ dạng ngoan ngoãn muốn lấy lại khế ước bán thân, y cảm thấy thật nực cười. 
"Khế ước bán thân?" Bùi Tuyết Lâu không thèm nhìn đám người hầu, mà nhìn bầu trời quang đãng phía xa, để làn gió lùa vào góc áo của mình, "Giấu diếm mang theo nhiều đồ vật của ta như thế, còn muốn tìm ta đòi khế ước bán thân. Lẽ nào tưởng đan điền của ta bị phế nên não cũng hỏng rồi?" 
"Ơ... công tử, oan ức quá! Chúng ta... không hề giấu diếm đồ vật trong phủ, đây đều là...đều là đồ chúng ta tự tích góp được!" Nghe y truy vấn, lão nô dẫn đầu là người phàm hầu hạ Bùi Tuyết Lâu lâu nhất lập tức quỳ xuống, "Bà già ta là người đã nhìn công tử trưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-trong-long-chi-co-phi-thang/1160919/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.