Chương trước
Chương sau
Thẩm Hà hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nhìn chằm chằm vào ta, quát lớn: "Ngươi đã biết thân phận của ta từ lâu rồi? Là ngươi nói cho bọn họ biết ta ở đây đúng không?"

Ta: "... Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ta còn hại ngươi sao?"

Thẩm Hà: "Tại sao ngươi không thể! Nhiều người muốn g.i.ế.c ta như vậy, ngươi cũng giống bọn họ đúng không?"

Nói xong hắn quay sang sư phụ, trong mắt tràn đầy hận ý gần như muốn hóa thành thực chất, "Ngươi cũng cùng nàng ta lừa gạt ta!"

Hắn gần như sụp đổ, trút giận vung kiếm, những tu sĩ hô hào đánh g.i.ế.c bị kiếm khí đánh ngã trái ngã phải.

Ta và sư phụ cùng nhau cố gắng giữ hắn lại, Thẩm Hà lại càng phát điên, hắn đỏ ngầu mắt, như sắp tẩu hỏa nhập ma, lẩm bẩm, "Không muốn ta tại sao lại sinh ta ra? Ta cái gì cũng chưa làm, tại sao ai cũng muốn g.i.ế.c ta? Đối xử tốt với ta cũng là vì muốn g.i.ế.c ta! Tất cả đều c.h.ế.t đi, tất cả đều c.h.ế.t đi!"

Vốn dĩ hắn đã mạnh đến đáng sợ, bây giờ lại phát điên dữ dội, sư phụ ta là một người bệnh, không chống đỡ được mấy chiêu đã bị hắn đẩy sang một bên, ngã xuống đất.

Ta lo lắng quay đầu lại nhìn, liền bị Thẩm Hà bóp cổ.

Ta ho dữ dội, ngồi trên người hắn liều mạng giãy giụa, không biết thứ gì từ trong tay áo ta rơi ra, đập vào mặt hắn.

Hắn nắm chặt thứ đó hung hăng bóp nát, lòng bàn tay lập tức bị cứa rách, chảy máu.

Cơn đau khiến hắn phân tâm, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Đó là một chiếc khóa trường mệnh.

Ta lén mua, định sau khi làm lễ xong sẽ tặng cho hắn.

Hắn nhìn chiếc khóa trường mệnh, bàn tay đang bóp cổ ta từ từ buông lỏng.



Ta quỳ rạp xuống đất, ho dữ dội.

Qua một lúc lâu, ánh mắt hắn dần trở lại bình thường, ngây người nhìn ta.

Ta nói: "Ta, khụ khụ! Ta có vẽ bánh cho ngươi đâu, là tự ngươi bóp nát đấy, không có tiền mua cái mới, tạm đeo cái này đi."

Thẩm Hà khôi phục lý trí, luống cuống lau tay vào quần áo, hoảng hốt đỡ ta và sư phụ dậy.

Lão già Thính Phong các đẩy một đám tu sĩ xông tới, nói với ta: "Xuân Đào đạo hữu, người bên cạnh ngươi chính là Ma tôn Thẩm Hà, ngươi có biết không?"

Ta nói: "Biết chứ, ngươi biết bằng cách nào?"

Lão già từ trong túi Càn Khôn móc ra một con chim gỗ nhỏ màu nâu nhìn chẳng có gì đặc biệt, ta nhận ra đó chính là Thiên Cơ điểu trong truyền thuyết.

Ta: "Ồ? Lại là Thiên Cơ điểu nói?"

Lão già nói: "Lời tiên tri của Thiên Cơ điểu chưa bao giờ sai, sau này hơn nửa mạng người trong Tu tiên giới sẽ c.h.ế.t trong tay Thẩm Hà, hôm nay chúng ta nhất định phải trừ khử mối họa này!"

Ta xoa xoa cổ, nói: "Ngươi g.i.ế.c người cũng phải có lý do chính đáng chứ, xin hỏi Thẩm Hà đã làm chuyện gì thương thiên hại lý sao?"

Lão già: "Nhưng Thiên Cơ điểu..."

Ta giật lấy Thiên Cơ điểu, đ.â.m xuyên qua nó.

Chim gỗ bốc lên một làn khói.

Mọi người đều trợn mắt há mồm.



Ta nói: "Được rồi, Thiên Cơ điểu đã không còn, đừng lôi nó ra nữa, ngươi trả lời câu hỏi của ta, ngoài việc nhận tiền diệt trừ yêu ma quỷ quái ở địa bàn Thính Phong các các ngươi, Thẩm Hà còn làm chuyện gì thương thiên hại lý, tàn sát kẻ vô tội sao? Theo ta được biết, hắn hình như chẳng có dính dáng gì đến Tu tiên giới cả?"

Râu lão già run lên, run rẩy chỉ vào con Thiên Cơ điểu đang bốc khói.

Một nữ tu tiến lên, chính nghĩa nói: "Lời tiên tri của Thiên Cơ điểu chưa bao giờ sai!"

Ta nói: "Đó là bởi vì các ngươi cho rằng nó nói thật, nên lời tiên tri của nó mới thành sự thật, nếu không có lời tiên tri này, mẫu thân hắn sẽ vứt bỏ hắn sao, hắn sẽ có được những cơ duyên đó để trở thành Ma tôn sao? Một đám người tu hành bị một con chim gỗ phá hoại xoay vòng vòng, không thấy mất mặt hả?"

Ngay lúc này, hệ thống đột nhiên nói: "Ký chủ, ngươi đã đạt được thành tựu ẩn! Tên thành tựu: 'Ngươi Nói Đúng Rồi Đấy'. Phần thưởng cho ngươi là một đạo cụ, Bản Chân chi thủy, có thể khiến vạn vật hiện ra hình dạng ban đầu, để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của Thiên Cơ điểu!"

Ta cảm thấy trong tay có thêm một cái lọ nhỏ, không suy nghĩ nhiều liền mở nắp, hắt về phía con chim gỗ.

Chim gỗ không ngừng giãy giụa, một lúc sau, vậy mà biến thành một con quạ ba mắt đen nhánh.

Chính là loại tiểu yêu quái mà mọi người gặp ở đâu cũng có, thấy cũng lười đánh, quạ ba mắt.

Mọi người lười đánh nó là bởi vì nó không g.i.ế.c người, không phóng hỏa, chỉ thích nói lời xúi quẩy.

"Ngươi sắp mất tiền." "Vợ ngươi theo trai rồi." "Ngươi sắp chết."

Đại loại vậy.

Năng lực của nó là cái miệng xéo xắt, xéo xắt đến mức mọi người lười để ý.

Mà con quạ ba mắt này không biết đã sống bao lâu, có linh thức và tu vi, ba con mắt đều tỏa ra ánh vàng kim, lúc này đang nằm trên mặt đất, phát ra ánh sáng chói lọi, nó nhìn Thẩm Hà, nói: "Ma tôn! Ma tôn! Tai họa của Tu tiên giới!"

Sau đó, nó lại quay sang lão già Thính Phong các, nói: "Trưởng lão, trưởng lão, biến thành lão yêu quái!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.