Lời này của Tu Di nói ra thì thật nhẹ tênh, nhưng làm được lại vô cùng khó khăn. Trầm Nguyệt ngây người. Nỗi đau của việc bị rút từng chiếc đinh ra khỏi da thịt còn kinh hoàng hơn cả việc bị cắm vào, chính là một loại cực hình tàn khốc vô song.
“Bảo ngươi rút thì cứ rút đi, ngẩn ra đó làm gì?”
“Nhưng mà…sẽ rất đau đớn…”
Tu Di thở nặng nhọc: “Ta biết, nhưng nếu ngươi còn không rút mau, ta sắp chống không nổi tiên khí của mấy chiếc đinh này, sẽ càng bị thương nặng hơn nữa.”
Trầm Nguyệt nín thở, bất đắc dĩ đưa tay giúp Tu Di gỡ từng chiếc đinh ra, ruột gan như đứt đoạn theo mỗi nhịp thở chậm dần của Tu Di. Hắn biết Tu Di đang cố đè nén sự đau đớn. Đường đường là một ma tôn, không thể nào lại khóc lóc than thở trước mặt hắn, càng không thể nào cho phép bản thân trở nên yếu đuối đáng thương.
Trầm Nguyệt hận không thể gánh chịu nỗi đau thay Tu Di. Bàn tay vịn vào thân cây của y càng lúc càng siết mạnh hơn, đến mức gân xanh vằn vện nổi lên như mạng nhện. Khi rút đến chiếc đinh cuối cùng, nhìn máu thịt của Tu Di nhớp nháp dính bên trên đống đinh bị vương vãi khắp mặt đất, nước mắt Trầm Nguyệt rơi ra không tự chủ.
“Chẳng phải…trước kia ngươi muốn giết ta sao? Thấy ta thế này không vui à?” Tu Di đổ mồ hôi lạnh, giọng khàn khàn nói.
“Ta muốn chết chung với chàng, hoàn toàn khác với việc nhìn chàng chết một mình. Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-tai-sinh/2614563/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.