Chương trước
Chương sau
Rời khỏi phạm vi hầm mỏ, mọi người lập tức chạy như điên hướng hắc, chỉ cần đi đến Ám quốc mọi người có thể bình yên không sợ chuyện gì.
~ Nhị Ca chúng ta đi đến Ngạo Gia nguyên cứu một phen ha.
Mộc Hồng Lai không quên được chuyện Ngạo Tà Vân, không bằng đến Ngạo Thị gia tộc quậy một phen, nếu Thiên Long còn sống hắn sẽ biết bọn họ đang ở đâu để đến.
~ Được.
Mọi người đi đến trận bàn dịch chuyển đến Kim quốc, Ngạo gia là gia tộc hùng bá một phương ở nơi này, trong dự tính của mọi người, chỉ cần Ngạo Gia đi ra tên nào liền giết luôn tên đó, giết chán lại chạy.
….
Ở cấm địa Yêu Lâm, nơi này có một căn nhà nhỏ, một vườn hoa mẫu đơn, mẫu đơn vừa đẹp vừa cô đơn, trong nhà có một nữ tử ngồi đó thẫn thờ chống cằm nhìn trời, làn da mềm mịn như da em bé, đôi mắt có hồn mà hoang dại, cuốn hút người nhìn đến mê mẩn, nàng diện một bộ thanh y đoan trang tao nhã, một cỗ hơi thở hương phong cao quý, thở một hơi cảm tưởng như cất tay nhấc cả nhân gian.
Yêu Hậu từ lúc Thiên Long biến mấy đến giờ luôn ở nơi này, nàng thề với lòng Thiên Long còn không xuất hiện nàng mãi mãi sẽ ở lại nơi này vạn kiếp không đi, tóc óng ả đã xuất hiện nhiều sợi bạc trắng, một vưu vật lãnh ngạo thần sắc như này thật tiếc thay hồng nhan bạc mệnh.
Bất chợt hai cánh tay ôm từ sau ôm đến, một nam tử tuấn lãng có phần đê tiện từ sau ôm eo thon Yêu Hậu, làm cho Yêu Hậu giật mình thót tim, cảm nhận được hơi thở quen thuộc dần khiến nàng ỉu xìu lại không còn cứng rắn kiên cường được nữa.
Thiên Long đã về, hắn mất tận một tháng để tiếp nhận nhiều thông tin kiếp trước hắn để lại, tiếp nhận nhiều thông tin khiến Thiên Long hoảng sợ không ít, hắn biết được rất nhiều điều quan trọng của thế giới bên ngoài, Thiên Long biết được Thái Cổ Vực rồi, hắn đã từng ở và chết ở Thái Cổ Vực, biết được nhiều thông tin khiến Thiên Long bị đả kích không nhỏ.
~ Tuyết nhi, có phải là nhớ ta đúng không?
Thiên Long hôn nhẹ lên vành tai nõn nà của Yêu Hậu, hắn nhớ ra rồi, hắn biết tên của Yêu Hậu, nàng tên Tuyết Liên Cơ, là một dạng Tuyết Lân hiếm có từ thời tiền sử, ở kiếp trước Thiên Long chỉ có một nữ nhân duy nhất là Tĩnh Như, kiếp trước chỉ một vị hôn thê là người thường Tĩnh Như, kiếp này Tĩnh Như cũng là người thường, Thiên Long sẽ thay đổi số phận của Tĩnh Như, không thể trơ mắt nhìn nàng cứ thế hết thọ mà chết.
Còn Tuyết Liên Cơ kiếp trước trong một lần say xỉn, Thiên Long đã bắt Gặp Tuyết Liên Cơ ở một yêu lâm, khi đó nàng đang vui chơi hái hoa bắt bướm, là một cô gái hồn nhiên ngây thơ, Thiên Long bắt được nàng và không kìm được lòng nên cưỡng hiếp nàng, cũng vì lần đó sau ba năm Thiên Long tự cảm thấy có lỗi nên đã khiêu chiến với đệ nhất sát thần trong thiên hạ Bạch Hổ, cuối cùng sắp xếp Bạch Hổ đi theo bảo vệ Tuyết Liên Cơ xuất vạn năm qua.

Thiên Long nhớ ra đoạn ký ức này khiến hắn chửi ầm lên, kiếp trước đúng ngu, tuyệt sắc như Tuyết Liên Cớ cũng bỏ qua, làm nàng tổn thương là điều Thiên Long trăn trối nhất trong lòng. May mắn cho Thiên Long, hắn làm nhưng tỉ tỉ hắn chịu trách nhiệm, Thánh Mẫu biết được chuyện đó khiến nàng phẫn nộ không ngừng, nàng đang đi học bên trong tông môn liền bỏ về dắt Tuyết Liên Cơ đi khỏi thế giới làm Tuyết Liên Cơ đau lòng.
~ nàng đã tha thứ cho ta chưa?
Xoay Yêu Hậu lại, Thiên Long đưa hai tay ôm má nàng, hai ngón trỏ lau đi nước mắt đang không ngừng rơi xuống, nữ nhân này năm đó hoạt bát đáng yêu làm sao, sau khi bị Thiên Long làm ô uế đã trưởng thành và già dặn đi nhiều.
~ ngươi nói ta có thể tha thứ được không?
Yêu Hậu hai mắt đỏ ửng lên, nước mắt bên trong như sắp ào ào trào ra, nàng ngước mắt nhìn thẳng mắt Thiên Long, cả hai yên lặng không nói lên lời, sau cùng Yêu Hậu vẫn là yếu lòng, nàng oà lên khóc ôm chầm lấy Thiên Long, hai tay liên tục đấm vào lưng Thiên Long khóc đến ngất xỉu.
Một canh giờ qua đi, Yêu Hậu Tỉnh lại, nàng hoảng hốt nhìn bốn phía, nàng sợ vừa rồi chỉ là giấc mơ, nhưng không, đó là sự thật, Thiên Long vẫn ở đây, vẫn đang ôm nàng trong lòng.
~ Từ giờ ta sẽ ở bên nàng lúc nàng cần, sau này ta sẽ bù đắp lỗi lầm của mình đã làm.
~ Ngươi nói thì giữ lời cho ta, ta vẫn chưa hết giận đâu.
Yêu Hậu ngước cao cổ nghịch ngợm véo Thiên Long một cái, đây chính là con người thật của nàng, ngoan ngoãn hiền hậu tinh nghịch nhưng hoang dại.
~ được rồi, uh…. Nàng hiện tại là cấp bậc gì?
Thiên Long lén lút hôn môi hồng của Yêu Hậu một cái rồi đánh trống lảng.
~ Đại Thừa đỉnh phong, tiến một bước nữa sẽ phi thăng.
Yêu Hậu trừng mắt nhìn Thiên Long một cái, đã cho ôm rồi lại lấn tới chiếm tiện nghi của nàng, vẫn là cái thói cưỡng hiếp nàng như vậy.
~ tại sao lại chưa phi thăng?

Thiên Long khí hiểu hỏi lại, vì cái gì còn chưa phi thăng lên thế giới cao cấp hơn, Thiên Long biết Yêu Hậu và Thánh Mẫu đã ở cái cảnh giới này hàng vạn năm trước, cớ sao lại không tiếp tục tu luyện lại dừng chân ở lại nơi này?
~ ngươi không biết, sau khi rời khỏi nơi ngươi làm ta tổn thương, ta và Tỉ tỉ đi đến một vực có tên Diễm Châu vực, sinh sống không được bao lâu nghe tin gia tộc ngươi đắc tội với một hoá thạch sống, hắn tuyên bố chu diệt gia tộc ngươi đến thiên trường địa cửu, chúng ta trốn đến chín vực và một hậu thế giới, sau cùng là lưu lạc đến Thiên Trọng vực , chúng ta bị truy sát vô cùng vô tận, đến khi nơi này Thiên Đạo bị Tỉ tỉ giết nàng dần nắm giữ nơi này cắt đi mọi kết nối với các vực khác mới yên bình được đến ngày nay. Ta sợ khi phi thăng, gặp phải một giới đang truy sát chúng ta.
Yêu Hậu thở dài mệt mỏi, để được gặp lại Thiên Long bọn họ đã ăn không ít đau khổ, nếu không phải có Bạch Hổ tiền bối vẫn giữ đúng lời hứa luôn bảo vệ bọn họ, sợ rằng bây giờ Linh hồn đang lưu lạc bên ngoài hư không.
~ Gia tộc ta lớn như vậy, lại bị một lời của người nào đó làm diệt tộc? Thật là thú vị.
Thiên Long không hề nổi giận, khác với dự đoán của Thánh Mẫu Thiên Long sẽ đùng đùng đòi đi báo thù, không. Thiên Long không giận, hắn bình thản như chưa có chuyện gì, thế nhưng càng làm Yêu Hậu sợ hơn, ví dụ Thiên Long giận dữ nằng nặc đòi đi trả thù thì đã đỡ, hắn bình thản như vầy mới là nguy hiểm, Yêu Hậu sợ cái bình thản này của Thiên Long vô cùng.
~ Hứa với ta, sau này có làm chuyện gì đều nghĩ đến ta một điểm, nghĩ đến tịnh Vân một điểm, không được liều mạng có hiểu không?
~ ta lúc nào cũng nghĩ đến mọi người.
~ ngươi…. Ngươi chỉ được cái mồm.
Yêu hậu dỗi luôn, nàng nũng nịu trong lòng Thiên Long đến tối, cả hai nói chuyện rất nhiều, đến đêm Yêu Hậu rời đi, đi đến nơi ở của Thánh Mẫu chơi, Thiên Long có dịp đến gặp Hắc Linh và Bạch Hổ.
~ ngươi số cứt chó sống thật dai.
Bạch Hổ dơ ngón tay rất nể phục Thiên Long, Thiên Phạt không chết, trên đời đúng chỉ có mình Thiên Long.
~ năm xưa ngươi dùng Bạch hổ Tinh Không quyền đánh ta, đến giờ ta vẫn còn rất sợ.
Thiên Long xua tay với Bạch Hổ, năm xưa hắn ăn không ít đau khổ dưới tay Bạch Hổ, giờ nhìn Bạch Hổ khiến Thiên Long ngán tới tận cổ, ngán đối đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.