Sau một ngày chiến đấu, những kẻ nội tình cao thâm thì nhàn nhã qua vòng, những kẻ cao không ra cao mà thấp không ra thấp thì sấp mặt, chín chiến trường đã đồng thời chọn được kẻ lọt tóp, kẻ bị loại thì đi chữa thương, kẻ lọt vòng thì nghỉ ngơi để áp xúc tinh thần ngày mai chiến tiếp, chỉ còn duy nhất một chiến trường cuối cùng, đó là chiến trường số 10.
Như kiểu có sắp đặt, trên chiến trường số 10 còn 11 người, mười người tấn công một mình Thiên Long, đây là cố tình hay cố ý thì mọi người đều biết, đây là hậu quả của giết người không nghĩ hậu quả, con cháu kẻ bị Thiên Long giết nãy đã tập hợp đủ cả.
~ haha… ta coi ngươi chạy đi đâu cho khỏi nắng!
Một tên cầm thương dẫn đầu mọi người uy hiếp Thiên Long, nhìn hắn toát ra khí chất nghiêm trang, như một thanh thương cắm sừng sững trên một đỉnh núi, uy vũ chấn nhiếp không tha một con kiến.
~ giờ trời đã ngả về đêm, chỉ còn ánh trăng ánh sao chứ làm đẹo gì có nắng, mày có mù không hả?
~ ngươi!
Nghe Thiên Long chửi nhưng lại không biết làm gì, người ta nói là nói ý, nhưng ngươi lại vô sỉ bắt bẻ ngôn từ, không đáng mặt ma đầu.
~ mọi người… Lên..
~ A…
Mọi người đỏ mắt lao lên, Thiên Long nuốt cục tức xuống bụng, chơi riêng lẻ ta còn nhân từ cho các ngươi chết sảng khoái, nhưng đã đồng loạt lao lên ăn hiếp ta, ta cho các ngươi biết thế nào là tàn độc.
~ một đám vô sỉ!
Hư Huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-tai-do-thi-huyen-huyen/904560/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.