Chương trước
Chương sau
- Nhị trưởng lão, ngươi đây là ý gì?
Hồng Phúc Công liên tục né chiêu do Tiêu Phiến Diện dồn đến, đều là chiêu đoạt mạng, lão nhớ là mình và tên già này thù chưa tới mức phải lật thuyền như vậy, đây là đại sự a!
- mắt thấy tai nghe, ngươi muốn chối cũng không được, hôm nay ta không phục thù cho lão Tam ta không làm Nhị trưởng lão Thiên Lôi bang.
Nhị trưởng lão mất trí rồi, lão tức giận nộ thiên quên hết thảy, liên tục dồn sát thương về Hồng Phúc Công, thù xưa nợ mới dồn nén lão đã không còn biết sao trăng gì nữa.
- ta giết ngươi!
Đại trưởng lão cũng tức giận sôi máu rồi, đang đêm đang nghỉ ngơi, hết đứa này tới đứa kia đến phá, đã thế cái lão bất tử đấu đá nhiều năm nay đột nhiên điên khùng đến đây sử dụng toàn chiêu tuyệt sát lên người mình, hỏi có điên không?
Hai bên giao quyền, ai cũng vận công vào quyền giết nhau.
Quả đấm nhỏ của Tiêu Phiến Diện gập lại, đập tới phía dưới, oành… Lên giữa hậu tâm của Hồng Phúc Công. Cú đấm này đánh cho Hồng Phúc Công lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Tiêu Phiến Diện một kích thành công, lập tức phát huy phong cách tiến công như dã thú của lão.
Oành oành oành… Lão huy động quả đấm nhỏ liên tục, không ngừng công kích điểm yếu của Hồng Phúc Công.
Hồng Phúc Công ngơ ngác, chỉ có thể bị động mở nội lực bảo hộ toàn thân. Hắn thật giống như biến thành con nhím, hoàn toàn không có chỗ ra tay, lúc này mới để Tiêu Phiến Diện ngừng tay.
hít hít hít...
Một kích liên tiếp vừa rồi đã làm hao mòn nửa thành thực lực của lão, Tiêu Phiến Diện chỉ biết thở hổn hển, vừa giờ nói thì dài mà diễn biến lại chỉ trong chớp mắt, cao thủ ra chiêu một cái chớp mắt là đủ tuyệt sát.
- không ngờ thực lực của ngươi đã đặt tới trình độ này!
Hồng Phúc Công toàn thân đau nhức đứng trên ngọn cây âm lãnh nhìn Tiêu Phiến Diện, thật không ngờ tranh đấu bao năm thực lực của lão thất phu Tiêu Phiến Diện đã đạt tới Nguyên Anh Cửu phẩm.
- sao rồi, có phải bất ngờ lắm đúng không?
Tiêu Phiến Diện cười đểu nhìn Hồng Phúc Công, hôm nay đã nộ toàn bộ nội tình nửa cố ý nửa vô ý.
- haha... Ta nói cho ngươi biết, ngươi mới chỉ đột phá mà thôi. Ta đây đã đột phá Cửu phẩm cao giai rồi. hơn ngươi cực xa đó a.
Hồng Phúc Công cười điên loạn, đột nhiên lão vận nội lực làm uy áp Nguyên Anh cao giai bộc phát, toàn bộ sinh vật sống trong phạm vi 100 dặm lập tức quỳ rạp hết xuống dưới đất.
- ta giết ngươi như kiểu giết gà.
Hồng Phúc Công lôi ra một cây đao, đây là cây đao được rèn luyện từ tinh thiết, trải qua nhiều năm đúc chế tạo thành một cây Ma Âm Đao.
Hắn không muốn đêm dài lắm mộng, nên chủ động giết ra. Một đao chém bay, ma âm lả lướt, xuyên não nứt tâm.
Tiêu Phiến Diện cũng phát điên nổi giận gầm lên một tiếng.
Oanh, trên người hắn có một đạo khí thế đáng sợ rung động, hình thành từng cơn lốc ở quanh người, ý chí võ đạo lóng lánh.
Oành, hắn oanh một quyền. Tương tự là bốn quyền khí, hóa thành năm con Long Tượng. Những năm con Long Tượng này tỏa ra uy thế bá vương nồng đậm. Từng con cao mười trượng, ánh sáng màu bạc lóng lánh.
Oành Oành Oành...
Ma âm của Ma Đao bị đánh bại, Long Tượng hoàn toàn nghiền ép, cả hai cùng bị chấn thương bật ra xa, điều này làm Hồng Phúc Công trợn mắt không thể tin được, không thể nào? Tiêu Phiến Diện đây không phải là mới đột phá, mà cũng đã là cao giai như hắn rồi, điều này không thể nào.
- ngươi chết đi!
Cơ thể Tiêu Phiến Diện nổ ra những hào quang rực lửa, Mười con Long Tượng lập tức lao ra, phá không lao tốc độ vũ bão tới chỗ Hồng Phúc Công.
Oành Oành Oành Oành Oành...
Hồng Phúc Công không kịp chở tay khi đang ngỡ ngàng nên hứng chịu toàn bộ sát thương, lão liên tục hộc máu bị chấn bay ra sau đổ nát một quả núi nhỏ mới cản tốc độ lão lại được.
- Ma Đao Tuyệt Sát Sinh!
Đột nhiên từ nơi đổ nát của Hồng Phúc Công lao ra một vệt sáng dài một dặm, hình lưỡi hãi lao đến nơi Tiêu Phiến Diện tốc độ vũ bão, Tiêu Phiến Diện vận nội công bảo vệ bản thân nhưng cũng phải chịu, lão vừa xuất một kích toàn lực cho nên nội lực chưa hồi lại được bao nhiêu để đối chiêu, chỉ có thể thủ.
Oành Oành Rầm Rầm....
Nhận toàn bộ sát thương Tiêu Phiến Diện hộc trọn ba ngụm máu đen, nơi ngực bị chém một đường từ vai trái đến dưới bụng, có thể thấy cả nội tạng bên trong.
- hừ.
Tiêu Phiến Diện lập tức rút lui, thù chưa tới mức sống chết thật, chỉ mạnh miệng thôi, chứ chết vì kẻ khác lão vẫn còn chưa dại, đời còn dài lão bà còn nhiều.
Hồng Phúc Công không có đuổi theo, lão cũng nội thương hấp hối không kém Tiêu Phiến Diện.
Chạy tới rừng rậm Tiêu Phiến Diện lấy trong người ra một viên đan dược, bị thương tầm cỡ này đan dược cũng đã vô dụng, cứu chữa được phần này cũng đỡ.
Lão thấy phía trước có khói lửa, mừng rỡ lao đến đó thật nhanh, nếu là nhà dân thì quá tốt, như vậy mạng này đã an toàn hơn chút rồi.
bộp bộp...
Chạy tới nơi là một căn nhà lụp xụp, Tiêu Phiến Diện đập cửa hai cái rồi bất tỉnh ngay tại cửa, may mà lão đã bất tỉnh đấy, chứ lão mà nhìn thấy ai mở cửa chắc lão chết luôn, còn ai khác ngoài Tuyết Hàn Mặc, cậu ta cho dựng căn nhà chỗ này, đốt lửa từ lúc trời chập tối, khói lửa nghi ngút trong bếp bay ra ngoài, cậu ta ta đã tính được cả chuyện Tiêu Phiến Diện bị thương chạy trốn.
Vì không muốn đi tìm Tiêu Phiến Diện trong đêm tối, Tuyết Hàn Mặc đã dựng lửa giả dân để Tiêu Phiến Diện tự mò tới, đỡ phải mất công đi tìm, trong bóng tối tất cả mọi người ai cũng vuốt mồ hôi lạnh, Tuyết Hàn Mặc này quá biến thái rồi. May mà bản thân chúng ta theo phe ngươi, chứ theo đám trưởng lão kia chắc bị ngươi cho đi gặp các cố tổ rồi, tính toán chặt chẽ tới mức thần thời gian cũng phải gọi bằng cụ.
- haiz... Ta thật tình không muốn giết lão đâu, ông trời sắp xếp lão cản đường ta thì ta cũng chịu.
phành...
Tuyết Hàn Mặc thở dài, một chưởng vỡ tim Tiêu Phiến Diện rồi sắp đặt lão ở một nơi hoang vu khác, ngụy tạo hiện trường giả không sai tý gì.
Về tới phủ của mình Tuyết Hàn Mặc lại bắt đầu mở sách ra đọc như chưa có chuyện gì, Thiên Thần Tử gõ cửa tiến vào hỏi:
- công tử, không biết kế hoạch tiếp theo chúng ta làm gì vậy?
Tuyết Hàn Mặc bỏ sách xuống bàn, tiêu sái cười nhẹ:
- để mọi người chữa thương đi, ba kẻ thực lực mạnh nhất đã khử xong hoàn mỹ, bây giờ ta đang nghĩ xem nên xử lý tên Hóa Thần cảnh kia làm sao đây!
Đúng vậy, Thiên Lôi bang chủ là ai? Hóa Thần tọa, đã siêu việt võ giả, đã miễn nhiễm với nhiều loại độc tố và sát thương từ Nguyên Anh.
- hay là chờ Hắc Long đến giúp chúng ta!
Thiên Thần Tử ngỏ ý chờ đợi, trong lòng hắn tuyệt đối tin Thiên Long có thể chu diệt tên Hóa Thần cảnh kia, sùng bái tuyệt đối.
- cần gì, người chờ xem kế hoạch tiếp theo của ta đi.
Tuyết Hàn Mặc cười một điệu cười lạ lùng, việc gì cần phải nhờ đến Thiên Long, theo Tuyết Hàn Mặc biết tên Thiên Lôi bang chủ kia có quan tâm mấy đến bang hội đâu mà, đam mê tửu sắc, nữ nhi hồng ông cỗ hắn ủ phải để 500 năm mới được đem ra uống, không ngờ mới có 300 năm đã đem ra dùng gần hết là hiểu tên Thiên Lôi bang chủ này đam mê tửu cỡ nào, mà tửu thì luyện mấy hồi, đừng quên trong tay Tuyết Hàn Mặc có gì, chỉ cần nhỏ vài giọt Thạch Nhũ Sinh Mệnh vào, thì coi như rượu ngon nhất Linh Lung Tháp cũng phải chào thua.
Đừng khinh thường Sinh Mệnh Chi Tuyền, thử nghĩ một chút Thạch Nhũ Sinh Mệnh đã có giá tỏi đô, nói đên Chi Tuyền đó là vô giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.