Đại trưởng lão bị lật thuyền còn bị tên Tiêu Phiến Diện vả vào mặt không thương tiếc, lão nghiến răng kìm nén tức giận tra khảo tiếp:
- vậy vừa rồi không phải Tam trưởng lão nói là đêm qua các ngươi uống rượu không biết gì hết có nghĩa gì hả?
Một câu vừa ra làm mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão, Tuyết Hàn Mặc cười như không cười, trong lòng khinh bỉ không thôi, người thông minh đương nhiên có muôn vàn đường thoát trong tình cảnh này, cái khó nhất đã qua thì cái câu hỏi này không là gì rồi..
Đúng như Tuyết Hàn Mặc đoán, Tam trưởng lão hướng Thiên Lôi bang chủ vỗ ngực chính khí nói:
- bẩm bang chủ đêm qua chúng ta bàn bạc làm sao để tóm bảo vật, ý lão phu vừa nãy nói cũng là sự thật, bảo vật xuất hiện gần phủ của Nhị trưởng lão chứ đâu phải gần phủ của lão phu, mà đêm qua Nhị trưởng lão ở phủ lão phu thì làm sao mà biết được ở phủ mình có cái gì? Lão phu nói là không biết gì là đúng chứ sai ở chỗ nào?
Một đống lão già hóa tinh hết rồi, cái gì cũng nói được, lỗi bé tý cũng bắt được, mà đường sinh cơ bé tẹo cũng chui ra thoát thân được, bá đạo thật!
Thiên Lôi bang chủ gật đầu như đúng rồi, hắn nói:
- thôi được rồi, không nên cãi nhau nữa, đêm qua coi như Nhị trưởng lão có lỗi, nhưng bù lại được cái biết nhiệm vụ của mình là gì, bàn bạc để lấy bảo vật, công tội bằng nhau nên bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-tai-do-thi-huyen-huyen/904447/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.