Chương trước
Chương sau
Đại trưởng lão bị lật thuyền còn bị tên Tiêu Phiến Diện vả vào mặt không thương tiếc, lão nghiến răng kìm nén tức giận tra khảo tiếp:
- vậy vừa rồi không phải Tam trưởng lão nói là đêm qua các ngươi uống rượu không biết gì hết có nghĩa gì hả?
Một câu vừa ra làm mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão, Tuyết Hàn Mặc cười như không cười, trong lòng khinh bỉ không thôi, người thông minh đương nhiên có muôn vàn đường thoát trong tình cảnh này, cái khó nhất đã qua thì cái câu hỏi này không là gì rồi..
Đúng như Tuyết Hàn Mặc đoán, Tam trưởng lão hướng Thiên Lôi bang chủ vỗ ngực chính khí nói:
- bẩm bang chủ đêm qua chúng ta bàn bạc làm sao để tóm bảo vật, ý lão phu vừa nãy nói cũng là sự thật, bảo vật xuất hiện gần phủ của Nhị trưởng lão chứ đâu phải gần phủ của lão phu, mà đêm qua Nhị trưởng lão ở phủ lão phu thì làm sao mà biết được ở phủ mình có cái gì? Lão phu nói là không biết gì là đúng chứ sai ở chỗ nào?
Một đống lão già hóa tinh hết rồi, cái gì cũng nói được, lỗi bé tý cũng bắt được, mà đường sinh cơ bé tẹo cũng chui ra thoát thân được, bá đạo thật!
Thiên Lôi bang chủ gật đầu như đúng rồi, hắn nói:
- thôi được rồi, không nên cãi nhau nữa, đêm qua coi như Nhị trưởng lão có lỗi, nhưng bù lại được cái biết nhiệm vụ của mình là gì, bàn bạc để lấy bảo vật, công tội bằng nhau nên bỏ qua.
không khí trong đại điện lập tức giảm đi đáng kể, vừa rồi nơi đây quả thực không thể thở nổi, Tuyết Hàn Mặc khịt mũi khinh bỉ, quan trọng là cậu ta phát hiện nhiều điều cực quan trọng, đó là tên bang chủ Thiên Lôi kia rất ba phải, ai nói cái này cái kia hắn nghe theo hết không suy nghĩ chút gì, hai thái cực của Thiên Lôi bang là Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đang rất căng thẳng, nếu có thể châm ngòi nổ thì... haha...
Tuyết Hàn Mặc nhẹ nhàng đứng ra giữa đại điện nói:
- bẩm bang chủ, hai vị Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đã vì nhiệm vụ chức trách đã mệt, căng thẳng nên bàn luận tý cho mọi người cùng vui, hai vị Đại và Nhị trưởng lão quả thực rất có lòng yêu mến mọi người nên mới bàn luận như vừa rồi, ngài nên thưởng cho họ mới đúng!
- à, hóa ra là vậy, Cửu trưởng lão ngươi đúng là người hiểu sâu xa, vậy mà cũng đoán được, thì ra nãy giờ là hai vị trưởng lão giúp mọi người giải trí thả lỏng tinh thần, thưởng, nên thưởng!
- người đâu, mau đem mười cân nữ nhi tửu ủ 300 năm và hai mươi cây vàng ròng lên chia đều cho hai vị trưởng lão! À còn nữa tặng cho Cửu trưởng lão một viên minh châu đi!
Nghe Thiên Lôi bang chủ thưởng mọi người trong đại điện trợn mắt há mồm, cằm há ra sắp chạm tới đất, miệng có thể nhét vừa quả sầu riêng chục cân còn kịp, thả lỏng tinh thần cái con khỉ ấy, vừa rồi chúng ta thở mạnh cũng không dám chứ đòi xem kịch, tên Cửu trưởng lão này chân đi trên than mà mồm ó ra băng tuyết.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nhìn Tuyết Hàn Mặc cảm kích không thôi, nếu không có tên này bắc cầu cho họ leo xuống vậy nhất định cả hai cãi nhau tiếp sẽ rất mất mặt, bây giờ hạ cánh êm đẹp, danh tiếng trưởng lão thân thiện có, thưởng cũng có, đãi ngộ rất tốt a, quan trọng là xóa được cái tia ý nghĩ trong đầu của bang chủ, nhất định bang chủ sẽ nghĩ tình cảm các trưởng lão đang rạn nứt, may sao nhờ Cửu trưởng lão một câu xuất ra, tất cả êm đẹp, sóng to gió lớn lập tức tắt điện.
Tuyết Hàn Mặc đây là đã khôn khéo rồi, khi nãy cậu ta mà chuyển đổi đề tài vẫn truy cứu câu chuyện của Nhị trưởng lão nhất định buộc cậu ta phải đứng về phía Đại trưởng lão hoặc phía Nhị trưởng lão, như vậy rất không hay cùng bất lợi, bây giờ cứ đứng về một phía trung hòa đã, sau này lật mặt sau.
Tan họp Tuyết Hàn Mặc lần lượt ghé thăm toàn bộ các trưởng lão một lượt, vỗ mông ngựa cho mấy lão già hưng phấn một chút, sau đó lập tức về nhà chuẩn bị kế hoạch tiếp theo, xem ra tên Tuyết Hàn Mặc này thủ đoạn không ít đâu a.
Ngồi trong phòng Cô Độc và Thiên Thần Tử hướng Tuyết Hàn Mặc chờ cậu ta ra lệnh tiếp theo, Tuyết Hàn Mặc âm trầm suy nghĩ cái gì đó rồi hỏi:
- ta nhớ không nhầm là Thiên Lôi bang có luật lệ là cứ có một trưởng lão hi sinh là nội trong một tuần phải tìm được người thế chỗ kẻ đó mà đúng không?
Thiên Thần Tử hiểu biết rộng rãi, lão suy nghĩ một chút rồi nói:
- đúng vậy, không riêng gì bang Thiên Lôi, hầu như tất cả các bang hội đều có luật lệ đó, công việc của một trưởng lão cực kỳ nhiều, cũng như vua vậy, người xưa có câu, một ngày không vua đất nước như ngồi trên lửa, ở đây một thời gian không trưởng lão nhất định khu vực đó sẽ bạo loạn.
- à ra vậy, ngài báo cáo thực lực các huynh đệ ra ta xem!
Tuyết Hàn Mặc hướng Thiên Thần Tử hỏi xếp hạng thực lực những huynh đệ dưới trướng của lão xem hiện tại đang là đâu để biết đường sắp xếp.
- ta hiện tại là Nguyên Anh bát trọng cao nhất, dưới ta có hai thất trọng, năm lục trọng, mười ngũ trọng và còn lại đều đã là tứ trọng.
Tuyết Hàn Mặc không lấy làm lạ, thứ nước thánh Thiên Long đưa và Thạch nhũ còn nhiều, mấy lão già đó lại từ chết sống lại đang có sự trợ giúp của thiên đạo, thực lực tăng như diều gặp gió cũng quá bình thường, khéo còn chậm đôi chỗ nữa chứ!
- được rồi, đêm nay chúng ta sẽ giết một Trưởng lão, thời gian gấp rút vì thế cần phải trong một tháng thay thế toàn bộ trưởng lão!
Kế hoạch đặt ra, theo Tuyết Hàn Mặc là như vầy, đêm nay dẫn bảo vật đến Thủ Phủ Thập trưởng lão, đánh nhau tranh đoạt ác chiến, hôm sau Tuyết Hàn Mặc đến khám xét và kết luận Thập trưởng lão chết do ẩu đả, bị rất nhiều kẻ vô danh đánh trúng không may bỏ mạng.
...
- mau mau giết...
- bảo vật xuất hiện, mau đoạt lấy!
...
Nửa đêm canh ba, tiếng hò hét kinh thiên động địa, lửa cháy mọi nơi, các loại vũ kỹ do cao thủ xuất ra sáng rợp trời đêm, hỗn chiến không ai nhận ra ai, chém giết tứ tung.
Để không bị quá lố, Tuyết Hàn Mặc sắp xếp cuộc chiến từ khoảng cách năm dặm phủ Thập trưởng lão, vì Thập trưởng lão mới chỉ có Nguyên Anh tứ trọng, cho nên để lão ôm Nhuyễn giáp chạy về phủ tránh nạn, mọi người lập tức rượt về phủ đệ của Thập trưởng lão để lấy bảo vật, Thiên Thần Tử ra tay tuyệt sát Thập trưởng lão ôm bảo vật chạy đi cấp tốc.
Sáng hôm sau Tuyết Hàn Mặc trong đại điện Thiên Lôi bang kể những vết thương trên người Thập trưởng lão do cái gì chém và vì sao chết nói rất chuyên nghiệp, mọi người hoàn toàn không nghi ngờ gì bởi tinh túy và uy tín của Tuyết Hàn Mặc đang rất cao, ai cũng chỉ thở dài tiếc thay cho số phận Thập trưởng lão mà thôi.
Tuyết Hàn Mặc không chơi quá lố, những ngày sau đó liên tục xuất hiện hàng chục địa điểm cách rất xa phủ đệ của các trưởng lão, chứ đùng cái hai trưởng lão trong hai đêm đều chết vậy có mà điên à, Tuyết Hàn Mặc chưa dại tới mức đó.
chỉ tiêu của cậu ta là một tháng cài được hết các trưởng lão, thế nhưng hai tuần liên tiếp, mới gài được có đâu đó 3 người, trừ cậu ta ra còn lại là lục, bát và thập trưởng lão.
Đến đây thì Tuyết Hàn Mặc dừng, bắt đầu đổi kế hoạch, Tuyết Hàn Mặc cắt đứt liên hệ với ba tên đã cài vào bang luôn, không ai biết ai, bởi các trưởng lão và bang chủ đầu gỗ bắt đầu nghi ngờ quá rồi, bây giờ chơi kế khác thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.