Năm ngày sau... Tuyết Hàn Mặc đã có mặt với đám Thiên Thần Tử ở tỉnh Cam Túc thủ phủ túc châu, hình dạng cái tỉnh Cam Túc nó cũng dễ hiểu, nó cũng giống đất Việt vậy, khác mỗi cái là không cong không đẹp được như đất Việt thôi, nó hình dạng dài dài cong cong, phía gần Tân Cương nó phình to ra, sau đó đến phần giữa nó lại eo hẹp lại, tới cuối nó lại to ra như số 8 vậy, cứ gọi là bắc trung nam cho dễ hiểu. Hiện tại đám Tuyết Hàn Mặc đang ở phía bắc, nơi đây dân số cực ít, nhưng miền nam lại ngược lại, dân số như kiến như mạ. Thế lực nơi đây chia ra làm 3 phần luôn, lần lượt là Thiên Lôi bang phía bắc, Vô Mạng bang chính giữa và cuối cùng nơi phồn hoa nhất miền nam do Thánh Tôn Bang cai quản. Ngồi trong trướng bồng Tuyết Hàn Mặc ánh mắt rét lạnh soi một lượt mọi người bên trong này, tất cả 30 người đều là Nguyên Anh thần tọa, để kẻ khác gặp được nhất định sẽ rước họ về cung phụng như phật tổ, nhưng Tuyết Hàn Mặc lại không để ý, cậu ta khoanh tay ưỡn ngực nhìn mọi người hỏi: - thế cục nơi đây hiện tại thế nào? Có ai có thể nói rõ được không? Thiên thần tử mặc một bộ hắc bào trùm đầu ngồi đối diện Tuyết Hàn Mặc, từ sau lớp hắc bào vang lên giọng nói trầm đục: - Thiên Lôi bang nơi đây thế cục đang rất căng, tên bang chủ Thiên Lôi Bang mới tháng trước đề cử với Thánh Tôn bang muốn được cai quản một thủ phủ miền nam, bởi nơi đây hắn cai quản địa lý quả thực quá cằn cỗi. - đương nhiên Thánh Tôn bang không chịu, một tấc đất cũng không cho, hai bên cãi nhau long trời lở đất, phía Vô Mạng bang cũng đồng tình muốn được chia một thủ phủ ở miền nam, tuy Vô Mạng bang cũng khá phồn hoa hơn nơi Thiên Lôi bang một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, Thánh Tôn bang nắm giữ hết rồi. Nghe vậy sâu trong ánh mắt Tuyết Hàn Mặc lóe lên một tia chế giễu nồng đậm, nghĩ gì vậy, cậu ta tiếp xúc với phụ thân một thời gian dài đương nhiên biết một tấc đất quan trọng ra sao, ta không đi xâm chiếm nhà ngươi là may rồi, ngồi đó mà la ó mở mồm ó một tiếng đòi một cái thủ phủ, bị điên à. Gõ bàn ba cái Tuyết Hàn Mặc cười tiêu sái nói: - trước hết chúng ta sẽ chiếm miền bắc này, được thì công một miền nữa, không được thì đợi Thiên Long đến. - cho ta hỏi? Tại sao chúng ta không chiếm miền nam luôn cho nhanh? Một tên dưới trướng Thiên Thần Tử lên tiếng, không nói thì thôi nói một câu như sấm rền vang tai, một tên ngồi cạnh tên vừa nói vỗ hắn một phát tức giận mắng: - ngươi có đủ bản lĩnh đi đánh một đống Hóa Thần tọa không hả? nơi đó phồn vinh chắc chắn nội tình cũng phải gấp mấy chục lần nơi chim không thèm thả phân đây, mà nơi này chúng ta còn không có mấy hi vọng chiếm được đây này, đồ ngu! - haha... Mọi người phá tan không khí cười vang lên, trong đây áp lực quá cần có chút không khí vui vẻ, Thiên Thần Tử hướng Tuyết Hàn Mặc hỏi: - không biết công tử có kế sách gì không? Tuyết Hàn Mặc cười khẩy, đêm qua cậu ta đã đọc và tìm hiểu hết tất cả tập tính của tên bang chủ Thiên Lôi bang, từ đi lại, ăn ở, tính cách, ngủ nghỉ, kể cả đi nặng, cậu ta nói: - tên bang chủ Thiên Lôi bang hình như ở nơi đây nhiều quá sinh hư, tính cách có vẻ thô lỗ, như vậy dễ vào việc. Tuyết Hàn Mặc ném cái huyễn giáp Quang Diệu Thủ lên bàn, cái áo giáp này cậu ta vã hết nước bọt nài nỉ cầu xin mấy ngày trời Tuyết Băng Băng mới cho cậu ta mượn, Quang Diệu Thủ hóa giải sát thương dưới Nguyên Anh Bát Phẩm. - các ngươi lập kế hoạch, liên tục rao tin bảo vật xuất hiện, một bảo giáp hóa giải toàn bộ sát thương dưới Hóa Thần tọa, sau đó khi gặp người của Thiên Lôi bang hãy lập tức đem ra diễn một vở tuồng, cứ diễn như vậy, mỗi lần đổi người khác nhau. Mọi người nhìn bảo giáp thèm không thôi a, nếu thứ đó là của mình như vậy còn sợ gì nữa, nhưng mà ơn Thiên Long ban cho cuộc sống vẫn cao cả hơn, họ lập tức đi thực thi mệnh lệnh, đợi mọi người đi hết, chỉ còn lại Cô Độc và Thiên Thần Tử, Thiên Thần Tử hướng Tuyết Hàn Mặc thắc mắc: - công tử, làm như vậy liệu có dứt dây động rừng không? Nếu có cao thủ nơi khác dồn dập đổ về như vậy sẽ khó a! Tuyết Hàn Mặc há lại ngu ngốc tới mức đó, cậu ta chỉ cười trừ như chưa nghe thấy gì, thản nhiên nói: - không phải lo, các ngươi cứ về đi, vài ngày sau là biết kết quả ngay thôi! Thiên Thần Tử ra đi trong khó hiểu, Cô Độc lập tức biến mất đi đâu không biết, Tuyết Hàn Mặc về phòng lập tức ngồi bằng nhập định, thứ cậu ta luyện không phải công pháp hoàng thất, mà là Thiên Cơ Toán, đoán trước tương lai, xem trôm hung cát, nhìn lén vận rủi, đương nhiên cái giá cũng rất chi là lớn. vù vù vù... phịch... phịch... phịch... Hai tay Tuyết Hàn Mặc liên tục xuất điểm, ma sát không khí tạo nên nhiều đường mờ ảo, các thế tay đảo lộn không ngừng, không khí trong phòng đột nhiên đứng lại, một hạt bụi đang rơi cũng đứng im, như kiểu dừng thời gian. Phụt... Đột nhiên Tuyết Hàn Mặc phun một ngụm máu đen, ngụm máu vừa chạm đất tạo thành một hình bát quái, Tuyết Hàn Mặc không nhanh không chậm dùng nội lực bao gọn dùng máu liên tục điểm các đường nét khó hiểu lên đó, một dãy ký tự từ trời đổ xuống, đi qua huyết nhục bát quái tạo thành các dãy ký tự đen nhánh lao vào mi tâm Tuyết Hàn Mặc. - phụt... Lại phun thêm một ngụm máu đen, Tuyết Hàn Mặc kết thúc màn thôi diễn, khóe môi chảy xuống một tia máu đen, khuôn mặt đã trắng bệch ra như xác chết rồi, miệng cậu ta lẩm bẩm: - Thiên Long a Thiên Long, ngươi là gì mà ta không thể nhìn trộm thiên cơ từ ngươi, haiz... thôi thì làm huynh đệ với ngươi chứ sao giờ, muội muội yêu quý của ta bị ngươi đốn đổ, ta đành theo ngươi vậy! Vừa giờ Tuyết Hàn Mặc soi xem Thiên Long đang gặp nguy hay không thôi, chỉ xem vậy thôi cũng không được, người thường Tuyết Hàn Mặc tự tin có thể đoán trước tương lai của kẻ đó, thế nhưng duy chỉ Thiên Long là cậu ta a còng luôn, dò không có được, ngay cả Tuấn cũng vậy, theo Tuyết Hàn Mặc đoán do Tuấn được Thiên Long bao che cho nên không thể xem, người bên cạnh Thiên Long được bổn mạng của Thiên Long che trở mãnh liệt không thôi. ... Ba ngày sau đó, thông tin bảo vật xuất hiện, rất nhiều người nhìn thấy, ngay cả công dụng cũng vậy, mặc vào một đám Nguyên anh bu lại đánh như kiến bu mồi, vậy mà tên có bảo vật vẫn thong dong bỏ đi như tản hậu hoa viên nhà mình. Thông tin xác thực mười phần đúng đắn, lập tức giang hồ miền bắc tỉnh Cam Túc là Thiên Lôi Bang ra chỉ thị, phong tỏa toàn bộ cửa khẩu vô thời hạn, cho dù một con chim muốn bay ra cũng phải xin ý kiến, đến đây thì đã đúng ý Tuyết Hàn Mặc quá rồi, mục đích từ đầu là muốn mượn tay Thiên Lôi bang phong tỏa khu vực lại, chứ với nhân số hiện tại của Tuyết Hàn Mặc ngay cả một vùng cũng quản không nổi. Đây là một kế trong 36 kế, Thuận Thủ Khiên Dương, phải tranh thủ thứ mình có trong tay để nắm lấy cơ hội, theo Tuyết Hàn Mặc đoán tính cách lỗ mãng của bang chủ Thiên Lôi bang kia, khi nghe tin nhất định sẽ không nghĩ nhiều đánh nhanh rút gọn, khóa cửa nhà bắt gà trong phòng, đem bảo vật về cho lão bà của hắn. Tuyết Hàn Mặc quả thực là một túi nang ( người có mưu trí nhất đội hình) bá đạo, không hổ danh một mình hắn đấu với Tuyết Sa Kha và mười tên hoàng tử còn lại, cái đầu quá linh hoạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]