Chương trước
Chương sau
Thiên Long vẫn chưa có rượt theo vội, thử xem cô nàng có giả vờ hay không, biết đâu bất ngờ, ở cái đất nước này Thiên Long chả tin bố con thằng nào.
Chờ một chút Thiên Long liền lập tức tản ra thần thức truy tung xem Tuyết Băng Băng đang nơi đâu, cảm giác nàng đã không còn thở nữa Thiên Long lập tức lao xuống biển, khi cậu ta đi lên đã bế cô nàng lên theo, vậy mà dại dột đi tự tử thật, ở đây không ai biết đâu a, có cần phải vậy không?
Thiên Long nào biết vấn đề trong sạch một nữ nhân hoàng thất nó khắt khe cỡ nào, trong hoàng thất có cho Tuyết Băng Băng cả trăm lá gan cũng không dám ăn mặc hở hang, vậy mà Thiên Long lại dội một gáo nước đá làm cô nàng không thiết sống nữa.
Bế vào gần đống lửa Thiên Long bắt đầy nhấn ngực nàng, theo đó à hô hấp nhân tạo. ( hí hí)
ực ực ực...
- Khụ khụ khụ...
Cuối cùng thì nàng cũng tỉnh, Thiên Long chăm chú nhìn Tuyết Băng Băng.
Tuyết Băng Băng tỉnh lại thấy Thiên Long đang lo lắng nhìn mình, nhưng mà ánh mắt cô nàng đỏ lên căm thù nhìn Thiên Long hận đến xương đến tủy.
- cô việc gì phải vậy?
Tuyết Băng Băng lạnh lùng không thèm nói một câu, Thiên Long thở dài cởi cái quần dài và cái áo đang mặc đeo lên cho Tuyết Băng Băng rất nhanh, tới nỗi cô nàng không kịp trở tay, phần vì kiệt sức mới tỉnh lại cơ thể chưa thích nghi kịp.
Thiên Long mặc mỗi cái quần đùi khoanh chân lại đống lửa tiếp tục đặt cá lên nướng, nhẹ nhàng nói:
- ta biết ta không có gì để nói, thế nhưng cô nương chưa chết được, công ta hi sinh cái áo và cái quần, tổng cộng 50 ngàn nhân dân tệ, đưa được thì hãy chết sau.
- cái gì?
Tuyết Băng Băng cong môi hỏi lại, cái gì mà 50 ngàn lận, đồ nàng mặc ở nhà còn chưa tới 1 ngàn, đã thế thì thôi công sức từ trưa đến lúc bị nhìn toàn bộ cơ thể còn chưa tính tiền với hắn, chả lẽ bắt hắn đền lại, kêu hắn lột hết ra cho nhìn lại? kêu vậy không những tên đầu trắng này phẫn nộ mà hắn ngược lại gật đầu như như băm tỏi còn kịp.
Thiên Long hỏi:
- cô tên gì?
Tuyết Băng Băng lạnh nhạt nói:
- Tuyết Băng Băng.
Biết Thiên Long có thê thử Tuyết Băng Băng cũng giận hơn nữa, thế nhưng không có cách làm gì được hắn, biết là mình rất quyến rũ thế nhưng... thế nhưng...
Thiên Long cười nhỏ hỏi tiếp:
- ta tên Thiên Long. Cô là người tu luyện đúng không?
Tuyết Băng Băng ánh mắt đề phòng nhìn Thiên Long, người thường hoàn toàn không hề tin vào tu luyện, họ coi đó là vô khoa học, thế nhưng Thiên Long nói vậy nhất định Thiên Long này có vấn đề.
- thì sao?
- không có sao cả, hỏi chơi vậy thôi, đều là người tu luyện với nhau cả mà.
Đêm đến chỗ ấm áp nhất Thiên Long lấy rơm trải gần đống lửa, mấy cục đá chặn đống lửa và rơm làm hàng ranh, tất nhiên chỗ này là dành cho Tuyết Băng Băng, không phải Thiên Long yêu thương gì nàng, mà là nàng bị Thiên Long đè cổ cắt giá 10 nghìn nhân dân tệ, cứ ký sổ ở đó rồi sau này tính tiếp.
Còn Thiên Long thì không muốn ngủ, một đêm bắt đầu tu luyện, quyển sách Thiên Long trộm được của lão Tế Công là một quyển trảo công.
Rít Rít Rít...
Từng đường trảo như móng vuốt u linh bổ từ trời xuống, màn đêm u tôi mà đường trảo Thiên Long nó cứ xé gió ma sát với không khí tóe sáng, nhìn cực kỳ ghê rợn.
Trảo pháp này là U Linh Trảo, được phân biệt dễ nhớ các tầng là 18 tầng U Linh Trảo, Nhất Trảo U Linh hoàn toàn không như cái tên, nghe tên tưởng một chiêu thế nhưng khi phô diễn lại là các thế chiêu thức nhiều vô tả, tập không đàng hoàng có thể gãy xương lưng bất cứ lúc nào, bởi Đường Trảo U Linh quá linh hoạt, yêu cầu một thân thể dẻo dai tu luyện, Thiên Long đang tuổi sung mãn luyện bộ trảo này cho nên chỉ trong một đêm gãy xương lưng có hai lần thôi... ặc ặc... hai lần ấy mà, sức hồi phục của Thiên Long nó cứ phải gọi là biến thái.
Đấu Chuyển Tinh Di Thiên Long cũng tập, cái này khó nhưng nhàn, không phải hành hạ bản thân, tầng đầu tiên Thiên Long nhai một viên đan Ngọc Tục Huyền dược, trong lọ có ba viên duy nhất, Thiên Long cắn nuốt hai viên không phải để nâng cao tu vi mà chuyển hóa toàn bộ dược lực thành chất bán dẫn luyện Đấu Chuyển Tinh Di, công pháp này khó luyện cực.
Nuốt hai viên dược Thiên Long luyện theo khẩu quyết tầng 1 Đấu Chuyển Tinh Di, thế nhưng lại không được, Thiên Long lỡ theo đà là tới luôn, chuyển hóa toàn bộ ma khí trong cơ thể thành một sợi dây nối liền phôi Đấu Chuyển Tinh Di với đan điền.
Ầm.
Đan điền một tiếng nổ nhẹ, toàn bộ ma khí hao hết cuối cùng cũng thành công, cậu ta thấy trời đã sáng nhưng mắt hoa lung lay, vội loạng choạng đi vào nằm bất tỉnh trên một bãi cỏ.
Tuyết Băng Băng tỉnh dậy hơi muộn do tối qua bị Thiên Long làm phiền âm thanh khó ngủ, cô nàng phải công nhận Thiên Long chịu khó luyện, nhìn cậu ta bất tỉnh nằm bên kia bờ cỏ Tuyết Băng Băng chợt nghĩ ra trò gì đó, chắc tính trả thù hả?
Tuyết Băng Băng cầm than nguội lại gần Thiên Long, tay nghề mười mấy năm học vẽ không hề thua kém ai, chậc chậc, nhìn từng đường nét mềm mại uyển chuyển trên mặt Thiên Long là hiểu sương sương, cô nàng Tuyết Băng Băng cứ thế hả hể cười tươi vẽ đủ trò lên trên người Thiên Long.
Còn Thiên Long đương nhiên đã tỉnh, biết Tuyết Băng Băng vẽ lên người mình nhưng lại không còn sức, cậu ta hít một hơi, vù một cái thật nhanh đè Tuyết Băng Băng xuống tay khóa phần trên cô nàng chân khóa phần dưới, với sức lực Thiên Long đố cô nàng này có thể lật được, chỉ có nằm chết chờ Thiên Long trả tự do thôi.
Tuyết Băng Băng hoàn toàn ngơ luôn, vậy mà lại bị một nam nhân đè lên người, cô nàng mắt đỏ ửng thút thít nói:
- tiểu Băng Băng xin lỗi mà, huhu... đừng đè Băng Băng nữa mà, huhu... như vậy là sai với gia pháp...
Chắc cuống quá cô nàng không còn nghĩ được nhiều, trong đầu chỉ có thể cầu xin theo bản năng, đến cả tên giả gia đình hay cưng chiều gọi cô nàng cũng cuống quá nói vậy, nhất định cô nàng có một tuổi thơ bi ai như thế nào đó rồi. ( tội quá)
Với kinh nghiệm coi phim thâm niên của Thiên Long chắc cũng đoán ra vài phần, đảm bảo hồi nhỏ cô nàng này bị ức hiếp không ít, đến nỗi câu nói đem lại một cảm xúc không hề diễn tả nổi, bi ai hết sức.
Nửa tiếng sau Thiên Long lấy lại được chút khí lực ngồi dậy, đỡ Tuyết Băng Băng dậy khỏi cát sau lưng nàng nhẹ nhàng lau nước mắt đi, mắt đã đỏ ửng sóng mắt lung linh. Thiên Long liếc một cái không dám nhìn thẳng, sức quyến rũ ma mị này Thiên Long chịu không có nổi.
Tuyết Băng Băng nói nhỏ:
- ngươi làm ta khóc rất nhiều lần, một giọt nước mắt 1 ngàn, tiền ngươi đang nợ là một con số thiên văn.
Nếu không phải tu vi Tuyết Băng Băng thấp hơn Thiên Long thì một trận sống mái đã diễn ra từ hôm qua rồi, tức không chịu nổi.
Thiên Long nghe vậy ngẩn ra, như vậy không được, với tính khí của mình là hay chọc gái, có vẻ làm cười không được nhưng khóc thì vẫn làm được a, như vậy Tuyết Băng Băng khóc hoài Thiên Long bán nhà đi hả?
Phớt lờ Tuyết Băng Băng Thiên Long vừa đi vừa nói:
- chúng ta rời khỏi nơi này thôi;
Tuyết Băng Băng nghe vậy vội hỏi;
- vậy ngươi tính đi đâu vậy?
- ta đến Tân Cương.
- hả? ngươi đến đó làm gì, ở đó cảnh đẹp ít lắm, hoang tàn nhiều nữa.
- nghe nói ở đó sản sinh rất nhiều mỹ nữ, ta muốn được tận mắt ngắm mỹ nữ!
Tuyết Băng Băng chạy lại kéo Thiên Long lại chỉ mình nói:
- Ta... Ta... Ta đẹp hơn họ nhiều!
Nàng nói không ngoa, gen tốt Thiên Long phải công nhận, Tuyết Băng Băng thì xinh đẹp thật rồi thế nhưng không ăn được, là ân nhân, thế nhưng nhiều phần vì Thiên Long thấy nét tinh nghịch của con nít trên người Tuyết Băng Băng khá nhiều, nhưng mà nói sao cũng phải nói cô nàng này dạy thì sớm, Thiên Long không kiềm chế nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.